Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Cô Gái Câm

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-08-07 21:33:25
1
“Ha ha ha, mau xem nó kìa!”
“Nó đang chảy máu đấy!”
Xung quanh vang lên những tiếng cười non nớt, có cả trai lẫn gái.
Cảm giác đau nhói trên người làm đầu óc đang mơ màng của tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
“Đây là đâu?”
Giữa lúc tôi còn đang hoang mang thì tiếng cười xung quanh bỗng chốc ngưng bặt.
“Thằng điên tới kìa, thằng điên tới kìa, chạy mau thôi mọi người ơi!” Một thằng bé đứng trong đám đông hoảng sợ la lên.
Đám đông lập tức bỏ chạy hết, không còn thấy tăm hơi, cứ như thể bị thú dữ săn đuổi vậy.
Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy một cậu nhóc gầy gò đứng lầm lì ở phía đối diện.
“Ngu ngốc.” Giọng nói trẻ con của cậu bé hết sức lạnh lùng.
Tôi ngơ ngác nhìn cậu bé ấy.
“Về đi, mẹ viện trưởng đang tìm em có việc đấy.” Ngữ điệu của cậu bé vẫn lạnh tanh như thế.
Nói xong, cậu bé quay đầu bỏ đi luôn, như thể không hề muốn nói với tôi thêm bất kỳ câu nào nữa.
Thấy cậu bé sắp đi mất, tôi vội chạy tới níu cậu bé lại.
“Giờ anh mấy tuổi rồi?” Tôi dùng thủ ngữ hỏi cậu bé.
“Đầu óc em có vấn đề à?”
Cậu bé chau mày khi thấy tôi cuống quýt ra hiệu bằng thủ ngữ.
Tôi nhớ ra rồi. Năm nay tôi năm tuổi, còn Trần Tự sáu tuổi. Tôi bị bọn trẻ con bắt nạt, sau đó Trần Tự tìm thấy tôi.
“Mau về đi, mẹ viện trưởng bảo là có việc gấp đó.” Giọng Trần Tự lộ vẻ sốt ruột.
“Có chết em cũng không về đâu.”
“Vậy thì tùy em.”
Trần Tự chẳng nhìn tôi nữa, bỏ đi thẳng một mạch không buồn ngoảnh đầu lại.
Tôi đứng nhìn theo bóng lưng gầy gò của Trần Tự, không nhịn được òa khóc.
Trần Tự không biết rằng nếu hôm nay tôi về đó thì chẳng những sẽ hại chết chính mình mà còn sẽ hại chết cả Trần Tự.
Hôm nay là ngày mà người cha giàu có của tôi tới đón tôi. Ở kiếp trước, tôi đã hân hoan đi theo ông ta về nhà.
Mãi sau này tôi mới biết ông ta chỉ coi tôi là một vật thí nghiệm.
Là nạn nhân bị ông ta dùng làm vật thí nghiệm, tôi sống như súc vật, à không, thậm chí còn thua cả súc vật nữa.
[Mình phải bỏ trốn, nhất định phải bỏ trốn. Cho dù có đi lang thang ăn xin đầu đường xó chợ thì mình cũng tuyệt đối không muốn bị ông ta dùng làm vật thí nghiệm!]
Sau khi chạy được vài bước, tôi ngã sõng soài xuống đất, lòng bàn chân đau nhói.
Tôi quá yếu, cơ thể đầy những vết bầm xanh, đỏ, tím, vàng.
“Tiểu Dữu Tử, Tiểu Dữu Tử, con đâu rồi?”
Tiếng gọi sốt ruột của mẹ viện trưởng vọng tới đây.
“Mẹ viện trưởng, cậu ta đang ở đây này!”
Bé gái trước mặt tôi chỉ tay vào người tôi, vui vẻ reo lên.
“Tránh ra!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-gai-cam&chuong=1]

Ai mượn cậu nói tôi ở đây!”
Tôi sốt ruột, trợn mắt lên dọa cậu ta.
“Hừ, con bé câm chết tiệt, cả ngày chỉ biết khoa tay múa chân thôi, tôi chẳng hiểu cậu muốn nói gì cả.”
Cuối cùng tôi bị mẹ viện trưởng cõng lên lưng.
“Con không muốn về!”
“Ngoan, nghe lời mẹ nào. Hôm nay sẽ là ngày thay đổi cuộc đời con đó. Con đừng quậy nhé!”
Tôi ra sức đấm vào lưng mẹ viện trưởng, giãy giụa trên lưng bà ấy để bày tỏ thái độ phản kháng của tôi nhưng mẹ viện trưởng chẳng hề có phản ứng gì.
Chẳng bao lâu sau, chúng tôi về tới cô nhi viện.
Trái tim tôi lập tức như bị ai đó dội cho một chậu nước lạnh. Tôi biết kiếp nạn của tôi tới rồi.
2
“Tiểu Dữu Tử à, nhà chú Lục giàu lắm, chưa biết chừng con đi theo chú ấy thì sau này lại nói được đấy.” Mẹ viện trưởng tươi cười bảo tôi.
“Ôi, con đừng khóc mà, chú Lục đang nhìn kìa!” Bà ấy vừa nói vừa cuống quýt lau nước mắt cho tôi vì sợ người đàn ông giàu có mặc âu phục, đi giày da kia sẽ chê tôi.
Ánh mắt sắc bén của người đàn ông này nhìn tôi từ đầu tới chân, sau đó ông ta nói bằng giọng ra lệnh: “Nó chính là Tống Dữu à? Vậy tôi chọn nó!”
“Ba hôm nữa, tôi sẽ tới đón cháu.”
Nghe vậy, tôi hoảng hốt, níu chặt áo của mẹ viện trưởng, lắc đầu như trống bỏi.
“Tiểu Dữu Tử à, hôm nay con làm sao thế?” Mẹ viện trưởng ngồi xổm xuống xoa đầu tôi, thắc mắc hỏi.
“Xin lỗi ông Lục. Không biết hôm nay con bé bị làm sao nữa, bình thường con bé không sợ người lạ như vậy đâu.”
Mẹ viện trưởng không để ý đến tôi nữa, quay ra nói chuyện với người đàn ông giàu có kia.
“Em ấy không muốn đi. Mấy người mù hay sao mà không thấy?” Một bóng hình thân thuộc xuất hiện, kéo tôi ra sau lưng.
Tuy hiện tại Trần Tự vẫn còn nhỏ nhưng nét mặt lạnh lùng giống hệt như khi đã lớn, ánh mắt cậu bé lúc này hung dữ hơn bao giờ hết.
Ở kiếp trước, phản ứng của Trần Tự lúc bấy giờ cũng giống y như vậy. Tiếc là khi ấy tôi cho rằng Trần Tự ghét tôi nên mới không muốn tôi có một người cha giàu có. Sở dĩ tôi nghĩ như vậy cũng tại vì bình thường Trần Tự rất dữ dằn, mỗi lần tôi tới chỗ Trần Tự, Trần Tự đều đẩy tôi ra xa, còn luôn miệng mắng tôi ngốc.
Thế nhưng, tôi nào đâu ngờ được rằng chính một người như vậy lại sẵn sàng hy sinh tính mạng vì cứu tôi.
“Thằng ranh con này chui đâu ra vậy? Chỉ giỏi xía mũi vào chuyện của người khác thôi.” Gã đàn ông bực bội liếc Trần Tự rồi lập tức ra hiệu cho vệ sĩ lôi cậu bé ra.
“Cút đi!” Trần Tự quát to bằng chất giọng non nớt, ánh mắt lạnh lùng, cơ thể gầy gò che chắn cho tôi thật cẩn thận.
“Mọi người nhầm rồi, cháu mới là Tống Dữu.” Đương lúc tình thế bế tắc, một bé gái chợt lên tiếng.
Tôi ngơ ngác không hiểu. Cô bé này tên là Lâm Quỳ, là một trong những đứa trẻ bắt nạt tôi nhiều nhất ở cô nhi viện. Vừa rồi, chính cậu ta là người đã tìm ra tôi trong rừng cây.
Thế nhưng tại sao cậu ta lại nói cậu ta là tôi?
“Tiểu Quỳ, con nói gì thế, mau lại đây!” Mẹ viện trưởng gọi to, vội vàng bịt miệng cậu ta lại.
“Ôi! Cái con nhóc này, sao con lại cắn mẹ hả?”
Lâm Quỳ thoát khỏi tay mẹ viện trưởng, chạy tới chỗ gã đàn ông kia.
“Chú ơi, cháu muốn nói với chú chuyện này, cháu mới là người mà chú muốn tìm.”
Gã đàn ông nhướng mày ngạc nhiên, đồng thời còn hơi giận dữ nhưng cũng chỉ trong khoảnh khắc thoáng qua.
Sau đó, ông ta hào hứng nhìn Lâm Quỳ.
“Ồ, vậy hả?”
Hai người vào phòng riêng nói chuyện mấy phút, sau đó gã đàn ông đủng đỉnh nói: “Viện trưởng Tống, tôi muốn đưa con bé này đi.”
Mẹ viện trưởng ngạc nhiên ra mặt.
“Con bé này không phải Tống Dữu, nó tên là Lâm Quỳ, chẳng phải ông chỉ đích danh muốn nhận nuôi một bé gái tên là Tống Dữu hay sao?”
“Tống Dữu ngoan lắm, chỉ là không nói được từ nhỏ, ông có thể chữa cho con bé…”
“Đủ rồi! Bà đang dạy tôi phải làm gì đấy à?”
Nghe vậy, mẹ viện trưởng cúi đầu, tuy sắc mặt hơi khó coi nhưng bà ấy cũng không nói thêm gì nữa.
Sau đó, gã đàn ông kia lái xe, nghênh ngang rời đi.
“Trần Tự, anh đừng để Lâm Quỳ đi với ông kia, anh mau đi khuyên cậu ta đi. Bình thường cậu ta nghe lời anh nhất mà.” Tôi kéo Trần Tự qua, sốt ruột ra hiệu bằng thủ ngữ.
Trần Tự nhìn tôi, không nói gì rồi bỏ đi thẳng một mạch.
Trong cô nhi viện chỉ có mẹ viện trưởng và Trần Tự là hiểu được thủ ngữ của tôi. Mẹ viện trưởng cũng không để ý tới tôi, cho rằng tôi đang nói linh tinh.
Rơi vào đường cùng, tôi đành tới gặp Lâm Quỳ.
“Cậu đừng đi với ông ta, ông ta không phải người tốt đâu, cậu sẽ gặp nguy hiểm đó!”
Tôi viết dòng này ra giấy nhưng Lâm Quỳ lại bảo là tôi lừa cậu ta.
“Đi đi, tôi ghét cậu, không muốn nói chuyện với cậu.”
“Rõ ràng là cậu thấy tôi sắp có một người cha giàu có nên cậu khó chịu.”
Cậu ta giận dữ ra mặt, xô tôi ngã xuống đất như thể tôi là người xấu xa, tồi tệ lắm.
Đầu gối trắng trẻo của tôi bị rách da, chảy máu.
“Xin lỗi, xin lỗi, cậu có sao không? Tôi không cố ý.”
Lâm Quỳ lập tức kéo tôi dậy, luôn miệng nói xin lỗi.
Tôi ngẩn người. Rõ ràng mới giây trước cậu ta còn hung dữ với tôi, vậy mà ngay giây sau cậu ta lại như biến thành người khác vậy.
“Lâm Quỳ, em đang làm gì vậy?”
Trần Tự đột nhiên đi tới, giọng nói chất chứa lửa giận. Sau đó, cậu bé kéo tôi ra sau lưng mình.
[Hóa ra là vậy, suýt nữa mình quên mất là Lâm Quỳ chỉ cúi đầu trước một người duy nhất, đó là Trần Tự.]
Thế nhưng hôm nay Lâm Quỳ rất lạ lùng. Nếu là bình thường thì cậu ta đã nhào vào người Trần Tự rồi. Còn hôm nay cậu ta chỉ nhìn chằm chằm cậu bé, điều kỳ lạ hơn nữa là ánh mắt cậu ta nhìn Trần Tự có gì đó là lạ.

Bình Luận

0 Thảo luận