Mọi người đồng loạt xì xào: “Trời ơi, con dâu ngoan nhà họ Giang lại ngoại tình à?”
“Cái sừng to thế kia, tội nghiệp Giang Văn Tự!”
Giang Văn Tự tức đến run người, ánh mắt rực lửa nhìn tôi chằm chằm. Không hỏi, không phân trần - chỉ giáng cho tôi một cái tát trời giáng.“Rốt cuộc thằng khốn kia là ai?” - anh ta gằn từng chữ.
Tôi lập tức đứng dậy, nhìn thẳng vào anh ta. Cái đau trên má không bằng nỗi nhục trong lòng.Tôi giơ tay, thẳng thừng tát trả. Chỉ trong tích tắc, tôi bật dậy, giơ tay tát trả liên tiếp. Oán hận tích tụ suốt hai kiếp như bùng nổ, tôi gần như dốc hết sức mà tát Giang Văn Tự ba cái liền.Móng tay sượt qua da, để lại vài vệt máu đỏ tươi. Anh ta sững người, đưa tay chạm lên mặt, ánh mắt hoang mang, xen lẫn phẫn nộ và đau đớn.
“Rốt cuộc… là ai?” – anh ta khàn giọng hỏi, gần như gằn từng chữ.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng tắm bật mở. Dưới ánh đèn trắng và hàng loạt ánh nhìn kinh ngạc, Giang Trọng Ninh bước ra, khóe môi nhếch nhẹ đầy châm biếm: “Giang Văn Tự, đánh phụ nữ - cậu cũng giỏi lắm đấy.”
Giọng anh lạnh và đanh, khiến bầu không khí đông cứng lại. Tôi không ngờ anh lại xuất hiện vào khoảnh khắc này, cả người như hóa đá. Xung quanh là tiếng bàn tán rì rầm, như cơn sóng nhỏ dần lan rộng.
“Là chú sao?”
Giang Văn Tự nhìn anh, hốc mắt đỏ rực, khuôn mặt méo mó vì giận dữ.
“Giang Trọng Ninh, chú dụ dỗ vợ tôi!”
Anh ta gào lên, lao tới tung cú đấm. Nhưng Giang Trọng Ninh nghiêng người né gọn, khiến cú đấm chỉ rơi vào khoảng không. Giang Văn Tự mất đà, ngã sõng soài xuống sàn.Giang Trọng Ninh đứng thẳng người, nhìn xuống từ trên cao, giọng trầm khàn nhưng dứt khoát:
“Bấy nhiêu năm rồi, cậu vẫn chẳng khá hơn chút nào.”
Giang Văn Tự như mất kiểm soát, hét lên:
“Tôi sẽ giết chú!”
Anh ta lại lao đến, nhưng Giang Trọng Ninh chỉ lạnh lùng tránh, rồi tung cú đấm mạnh vào mặt đối phương.
“Cú này, để dạy cậu tôn trọng phụ nữ.”
Chưa kịp hoàn hồn, Giang Trọng Ninh lại nắm cổ áo, tung thêm vài cú đấm dồn dập: “Cú này, để nhắc cậu biết thế nào là chung thủy.”
“Còn cú này, vì cậu đã vu khống chính người thân của mình.”
Cả căn phòng im phăng phắc. Không ai dám tiến lên. Chỉ có tiếng thở dồn dập của hai người đàn ông và tiếng va chạm khô khốc vang vọng giữa không gian.Khi Giang Trọng Ninh cuối cùng dừng tay, anh xoa nhẹ cổ tay, ánh mắt lướt qua tôi, mỉm cười nhạt: “Thấy dễ chịu hơn chưa?”
Tôi ngẩng lên, nhìn anh trong thoáng chốc, không rõ là kinh ngạc, cảm động hay bối rối.
Lúc này, Ôn Đình lao tới bên Giang Văn Tự - người đã bị đánh đến mức mặt mũi sưng tím.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nien-nien-quay-ve&chuong=4]
“Văn Tự, anh sao rồi?” Nhưng anh không nhìn cô ta, chỉ chăm chăm nhìn Giang Trọng Ninh, đôi mắt ầng ậc nước, giọng nghẹn lại: “Nếu chú muốn công ty, tôi có thể cho. Tại sao chú cứ phải giành Tô Niên của tôi…”
Tôi bật cười, tiếng cười khô khốc và lạnh lẽo. Không còn chút thương xót nào, chỉ thấy chán ghét. Giang Trọng Ninh lạnh giọng đáp: “Hôm nay là sinh nhật mẹ cậu - cũng là chị dâu của tôi. Cậu nghĩ tôi sẽ chọn thời điểm này để ‘giành vợ cậu’ sao? Hay não cậu bị người phụ nữ đứng cạnh ăn mất rồi?”
Không khí lặng đi, sắc mặt Ôn Đình tái mét.Giang Trọng Ninh nhếch môi, quay sang nhìn mọi người: “Tôi vừa đi ngang qua phòng này, thấy mấy gã phục vụ đang có hành vi mờ ám với cô Tô. Thấy tôi xuất hiện, chúng bỏ chạy. Nếu ai tinh ý sẽ nhận ra dấu vết ẩu đả, dây thừng, băng dính còn trên sàn - và cả vết hằn đỏ trên cổ tay cô ấy.”
Anh dừng lại, giọng châm chọc: “Không có mắt thì chắc vẫn còn tai chứ?”
Rồi quay sang tôi, ánh mắt kiên định: “Cô Tô, chẳng phải cô có bằng chứng sao?”
Tôi hiểu ngay ý anh. Lấy chiếc bút ghi âm trong túi ra, tôi bật lên.Giọng nói độc ác của Ôn Đình vang lên giữa không gian im lặng: “Tôi đã bỏ thuốc cô ta rồi, nhớ quay video lại cho tôi. Lát nữa tôi sẽ kéo người đến ‘bắt gian’, nhớ để lại càng nhiều dấu hôn trên người cô ta càng tốt.”
Mọi người sững sờ. Ôn Đình quỵ xuống, mặt trắng bệch.Giang Văn Tự run rẩy, tát cô ta liên tiếp, giọng gào khản đặc: “Chuyện năm đó là chúng tôi sai, nhưng cô hận đến mức này sao? Muốn hại chết Niên Niên sao?”
Ôn Đình gào lên, nước mắt tràn mi: “Bởi vì em yêu anh! Em không cam tâm! Vì sao người anh yêu lại là cô ta, không phải em?”
Tiếng bàn tán lại nổi lên khắp nơi.Tôi nhìn cô ta, cười nhạt: “Không hổ danh kẻ thứ ba - lòng dạ quả thật độc ác.”
Rồi quay sang mọi người: “Tôi tham dự buổi tiệc hôm nay là để ký thỏa thuận ly hôn. Tất cả chuyện này, bắt đầu từ việc anh ta phản bội tôi - và kết thúc ở đây, với bộ mặt thật của hai người họ.”
Giang Trọng Ninh khẽ nói: “Cảnh sát đã được báo. Đám người kia cũng đã bị bắt.”
Tôi ngẩng đầu, bắt gặp ánh nhìn trấn an của anh, lòng khẽ dịu lại.Sau cùng, khi cảnh sát đến và đưa Ôn Đình đi, cô ta vẫn gào khản cổ: “Tôi cũng là nạn nhân! Năm đó tôi thuê người, nhưng chúng phản bội, cưỡng hiếp tôi! Tôi chỉ hận Tô Niên - vì cô ta mà tôi mất tất cả!”Giọng cô ta vỡ vụn giữa tiếng còng tay lạnh lẽo.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận