8
“Cậu tới đây làm gì? Cậu quên lúc trước tôi nói gì với cậu rồi à?”
Lâm Quỳ thấy tôi đến tìm Trần Tự thì tỏ thái độ khó chịu ra mặt.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Tự lo lắng hỏi tôi.
“Em...”
Tôi vô thức muốn kể lại mọi chuyện cho Trần Tự nghe nhưng rồi đột nhiên tôi dừng khựng lại. Suýt nữa tôi đã quên mất kiếp trước vì cứu tôi mà Trần Tự đã phải trả cái giá đắt cỡ nào.
Ngoài Trần Tự ra, dường như tôi không còn ai khác để dựa dẫm nữa.
“Không có gì.”
Tôi ra hiệu bằng thủ ngữ với Trần Tự, sau đó kéo Lâm Quỳ qua một góc.
“Tên bác sĩ kia có tiêm nhiều dung dịch khác nhau vào người cậu không?”
Tôi gõ chữ vào điện thoại rồi đưa cho Lâm Quỳ đọc.
“Có, mấy dung dịch đó dùng làm gì vậy?” Lâm Quỳ kinh ngạc nhìn tôi.
“Tôi cũng không rõ, nhưng tôi có hai phỏng đoán. Một là để làm thí nghiệm, hai là để kiểm soát chúng ta, bởi vì mỗi loại dung dịch đều có thuốc giải tương ứng.”
“Nhóm máu, tuổi tác và ngày sinh của đối tượng thí nghiệm buộc phải thỏa mãn những yêu cầu nhất định, cậu biết điều ấy không?” Tôi nhìn Lâm Quỳ, nghiêm túc hỏi.
“Tôi biết, nếu không thì cậu nghĩ tại sao hồi xưa ông ta lại chịu đón tôi đi?”
Tôi kinh ngạc rồi vội vàng soạn chữ nhanh thoăn thoắt trong điện thoại.
“Cậu cũng biết à? Vì sao cậu biết?”
Lâm Quỳ phớt lờ tôi, quay ra nói với Trần Tự: “Đi thôi, A Tự.”
Trần Tự mặc kệ Lâm Quỳ, đột nhiên nắm chặt cổ tay tôi.
“Có phải ông ta tới tìm em không? Ông ta đã nói gì với em?”
Ánh mắt tôi hoảng hốt, tôi không thể để Trần Tự biết chuyện này được.
Tôi lắc đầu.
Trần Tự vẫn nắm chặt cổ tay tôi.
“A Tự, anh mau buông cậu ta ra đi!”
Lâm Quỳ nói xong liền xông tới kéo tay Trần Tự, thái độ cực kỳ giận dữ.
Trần Tự nắm quá chặt, như thể nếu tối nay tôi không chịu nói thật thì anh sẽ không cho tôi đi.
Lâm Quỳ suy sụp, gắt lên:
“Quả nhiên anh vẫn chỉ quan tâm cậu ta thôi. Vậy được, tôi nói, tôi sẽ nói cho các người biết hết!”
“Tôi nghe lỏm được cuộc nói chuyện giữa Lục Văn Thành và tay bác sĩ kia ở cô nhi viện. Tôi nói với ông ta là mẹ viện trưởng rất muốn có người nhận nuôi cậu nên đã nói dối ông ta rằng cậu là người có điều kiện phù hợp nhất trong số tụi trẻ ở cô nhi viện.”
“Ba ngày sau, chuyện đầu tiên ông ta làm sau khi đón tôi đi là chở tôi tới bệnh viện kiểm tra. Thấy tuổi tác và nhóm máu của tôi đều phù hợp, ông ta mới đưa tôi về nhà.”
“Tôi đã nói rồi, đừng kéo Trần Tự vào chuyện này. Cậu quên hết rồi hả?”
Lâm Quỳ tức giận nhìn tôi như thể tôi ép cậu ta phải nói ra những điều này vậy.
“Tống Dữu, anh sẽ đưa em đi trước!”
Nói rồi, Trần Tự muốn đưa tôi đi.
“Không được, tại sao chứ? Anh Tự, anh có nghĩ tới cảm giác của em không?”
“Em biết anh đã đọc nhật ký của em, anh muốn lợi dụng em để bảo vệ Tống Dữu, em chấp nhận.”
“Nhưng cuộc điều tra của chúng ta vừa mới thu được đôi chút kết quả, vậy mà anh định từ bỏ hết sao?”
“Anh muốn đưa cậu ta đi đâu?”
Lâm Quỳ nói rồi lại hỏi, giọng run rẩy.
“Xin lỗi em.”
Trần Tự nói xin lỗi Lâm Quỳ rồi định kéo tôi đi.
“Dừng lại! Trần Tự!”
“Tại sao cứ hễ là chuyện liên quan tới cậu ta là anh lại mất sạch lý trí vậy hả?”
“Lúc nào anh cũng vậy, hồi xưa đã vậy rồi, bây giờ vẫn vậy. Thuở còn ở cô nhi viện thì anh sợ tại mình mà những đứa trẻ khác sẽ cô lập cậu ta nên cố ý giả vờ ghét cậu ta.”
“Giờ anh vẫn vậy, vì cậu ta mà anh cố ý diễn trò với em.”
Nói xong, Lâm Quỳ nức nở, như thể hết sức ấm ức.
“Lâm Quỳ, em nghe anh nói này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-gai-cam&chuong=4]
Anh sẽ không ngừng điều tra nhưng việc cấp bách lúc này là đưa em ấy đi trước.”
Trần Tự ôn tồn khuyên nhủ Lâm Quỳ.
“Được, vậy hai người đi đi.” Lâm Quỳ đang khóc lại chợt cười.
Sau khi nhận được sự tán thành của Lâm Quỳ, Trần Tự lập tức đưa tôi rời khỏi đó.
Tôi giữ chặt Trần Tự lại, Trần Tự quay đầu, thắc mắc nhìn tôi.
“Hãy để em đi tới đó.”
Lúc tôi đưa điện thoại cho Trần Tự xem, tôi cảm nhận rất rõ cơn rùng mình của anh.
“Em chán sống rồi hả?” Trần Tự tức giận hỏi.
“Để cậu ta đi tới đó thì có sao đâu, loại thuốc kia cùng lắm thì tra tấn cậu ta một lúc thôi, có chết đâu mà sợ!” Lâm Quỳ quát lên điên cuồng.
“Không được, không thể để em ấy đi được!”
Thấy Trần Tự bảo vệ mình, trong lòng tôi lại thấy rất khó chịu.
Nếu sự việc cứ tiếp diễn thế này thì chưa biết chừng Lục Văn Thành sẽ lại muốn lấy mạng Trần Tự.
“Chuyện của em không cần hai người nhúng tay vào!”
Tôi hất tay Trần Tự ra, giả bộ tức giận ra hiệu bằng thủ ngữ.
“Anh nói là anh không cho phép em đi tới đó!”
Trần Tự tức giận, lập tức nắm chặt cổ tay tôi.
“Anh có biết nếu như em không đi tới đó thì người nhà em sẽ bị làm sao không?”
Tôi nhìn Trần Tự đầy tuyệt vọng.
“Anh sẽ nghĩ cách, em đừng bận tâm!”
“Em không cần anh phải lo cho em, anh đi đi, đây vốn là số mệnh của em chứ không phải của Lâm Quỳ.”
“Tống Dữu, em...”
Trần Tự đang nói dở thì đột ngột ngã vật ra đất.
Đầu tôi ong lên như sắp nổ tung.
“Cậu đi đi!” Tôi đang định chạy lại xem tình hình Trần Tự thế nào thì Lâm Quỳ đã đỡ người Trần Tự dậy, quát lên với tôi.
Tôi đứng bất động, nhìn cậu ta chằm chằm.
“Cậu đi mau đi, anh ấy không sao đâu, tôi cố ý làm vậy đó.”
“Nếu cậu không đi đi, anh ấy mà tỉnh lại thì cậu không đi nổi đâu!”
Thấy tôi không đi, Lâm Quỳ sốt ruột gắt lên.
Tôi xoay người rời đi, nhưng chốc chốc lại ngoảnh đầu lại nhìn.
Tôi muốn nhìn Trần Tự nhiều thêm một chút, bởi có lẽ tôi đi chuyến này sẽ mất mạng.
9
“Nghĩ xong nhanh vậy à? Nghĩ kỹ rồi là tốt rồi. Tôi biết cháu là người thông minh mà.” Lục Văn Thành vui mừng bảo với tôi.
Tôi lấy giấy ra, viết ba điều kiện.
Một, tha cho cha mẹ và anh tôi.
Hai, đuổi Lâm Quỳ đi.
Ba, cho tôi cuộc sống giàu có.
“Vốn cứ tưởng cháu là một đứa cứng đầu, hóa ra cũng chỉ vậy mà thôi. Con người chẳng thể nào thoát nổi một chữ 'tham'.” Lục Văn Thành nhìn tôi, nở nụ cười đểu giả: “Được thôi, tôi đồng ý với cháu.”
“Bác sĩ Đinh, đưa con bé tới phòng thí nghiệm đi.”
Lục Văn Thành ra lệnh, tôi lập tức được đưa tới phòng thí nghiệm mà tôi vốn hết sức quen thuộc.
“Nằm xuống.” Giống như ở kiếp trước, người đàn ông được gọi là bác sĩ Đinh lạnh lùng ra lệnh cho tôi.
Trong lòng tôi, ông ta là kẻ làm nhục hai tiếng 'bác sĩ'.
Vì thí nghiệm điên khùng này mà ông ta đã làm những chuyện còn tồi tệ hơn cả loài cầm thú.
Chỉ chốc lát sau, cơ thể của tôi đã bị ông ta tiêm vào một ống dung dịch màu xanh da trời.
“Ở yên đây, đừng nhúc nhích, tôi sẽ quay lại ngay.”
Sau khi nói xong, ông ta vội vàng rời đi.
Trong lòng tôi mừng thầm, vừa rồi trên đường đi, tôi đã giở chút mánh khóe với thuốc của ông ta.
Sau khi ông ta đi, da tôi bắt đầu sưng đỏ, vừa ngứa vừa đau, ý thức cũng trở nên mơ hồ.
Tôi cố chịu đựng cảm giác khó chịu, loạng choạng chạy tới chỗ chiếc bàn gỗ đàn ở phòng bên cạnh.
Đột nhiên, vai phải của tôi nứt ra, đau rát.
Tôi bất chấp cơn đau, chộp lấy chiếc lọ đựng thứ thuốc màu da cam để trên bàn, đổ vào miệng.
Uống thuốc xong, cảm giác khó chịu trong người tôi dịu lại phần nào nhưng đầu vẫn còn váng vất. Căn cứ vào ký ức ở kiếp trước, tôi bắt đầu tìm kiếm dữ liệu của thí nghiệm này nhưng tìm kiểu gì cũng không thấy.
Đúng lúc tôi chuẩn bị rời đi thì nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói chuyện.
“Con nhóc kia đâu rồi?”
Trong lúc quýnh quáng, tôi không biết mình đã ấn vào chỗ nào mà bức tường màu trắng lại tách ra làm hai, mở ra một lối đi bí mật!
Tôi vội vàng chui vào đó để trốn. Cảnh tượng bên trong hại tôi suýt sợ vỡ mật.
Trong căn phòng bí mật trống trải có để một chiếc quan tài bằng băng rất lớn.
Trên nắp quan tài có bày rất nhiều món đồ trang trí, chỉ nhìn qua là nhận ra ngay người tạo ra nó đã đầu tư rất nhiều công sức.
Thế nhưng người nằm trong quan tài lại giống tôi tới năm phần.
Sắc mặt của cô gái nằm trong quan tài tái nhợt, điều đáng sợ nhất là làn da của cô ta bị bong ra từng mảng lớn.
“Mày đang làm gì đấy?” Cửa căn phòng bí mật đột ngột mở ra, bác sĩ Đinh giận dữ hét lên.
“Mau cút khỏi đây!”
Tôi không ngờ Lục Văn Thành cũng tới đây, có vẻ như bọn họ rất nâng niu chiếc quan tài băng này.
Tôi cười khẩy, rút từ sau lưng ra một con dao mổ mà tôi đã lấy ở phòng thí nghiệm, sau đó đẩy nắp quan tài ra, chĩa dao vào cô gái nằm bên trong quan tài.
“Đừng! Đừng động vào con bé!” Bác sĩ Đinh la lớn.
Lục Văn Thành cũng cuống lên.
“Mau bỏ dao xuống. Nếu mày dám làm con bé bị thương, tao sẽ chôn cả nhà mày cùng mày luôn!”
Tôi cười khẩy, kề dao vào mặt cô gái kia.
Nào ngờ một giây sau, bác sĩ Đinh lại liều lĩnh xông tới, thủ sẵn trong tay một lọ chất lỏng không rõ là gì, định hất nó lên người tôi.
Tôi giật mình, vô thức tránh đi. Thứ chất lỏng kia hắt vào mặt cô gái nằm trong quan tài. Gương mặt xinh đẹp và trắng nhợt của cô gái nhanh chóng thối rữa.
“Thằng ngu, ông làm gì đấy!” Lục Văn Thành lớn tiếng mắng.
“Ông chết đi!”
Bác sĩ Đinh thẹn quá hoá giận, bốc một nắm thuốc bột trong túi áo ném vào người tôi.
Tôi không hề đề phòng, sau khi bị ném trúng thứ thuốc bột ấy, tôi lập tức thấy buồn nôn rồi nôn mửa, ngã vật ra đất.
Bác sĩ Đinh cầm một con dao mổ định đâm vào người tôi.
Tôi hoàn toàn không còn chút sức lực nào để né tránh.
“Cuối cùng vẫn thất bại.”
Tôi nhắm mắt lại, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt.
“Tạm biệt, Trần Tự.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận