6
Tôi mang quyển nhật ký đó về nhà. Suốt quãng đường về nhà, tôi như thể người mất hồn.
“Một, thay Tống Dữu tới nhà Lục Văn Thành, ngăn cản cái chết của cậu ta.”
“Hai, tán đổ đối tượng Trần Tự.”
Trong quyển nhật ký chỉ có hai câu này nhưng não bộ của tôi lại quá tải sắp cháy máy tới nơi.
Lục Văn Thành chính là người cha điên rồ giàu có của tôi kiếp trước.
[Lẽ nào Lâm Quỳ cũng tới từ kiếp trước? Tán đổ đối tượng gì chứ… Lẽ nào cậu ta có hệ thống?]
Đầu óc tôi rối như tơ vò. Hôm sau, tôi tìm gặp Lâm Quỳ, để quyển nhật ký xuống trước mặt cậu ta.
Cậu ta nhìn tôi, ánh mắt hết sức ngỡ ngàng.
Thế nhưng sau đó, cậu ta lại tỏ ra chẳng thèm bận tâm, nói: “Tôi bị cậu phát hiện mất rồi. Đáng lẽ ra cậu nên cảm ơn tôi mới phải.”
“Lục Văn Thành có làm gì cậu không?”
Tôi viết câu hỏi vào quyển sổ luôn mang theo người rồi đưa cho cậu ta.
“Chuyện này không liên quan gì tới cậu, cậu cứ sống cho tốt đi. Tôi chỉ cần Trần Tự thôi. Tôi sẽ chịu khổ thay cậu, cậu nhường Trần Tự cho tôi, được chứ?” Thái độ của cậu ta rất sốt ruột, xem chừng không muốn nói nhiều với tôi.
“Sao lại bảo tôi nhường anh ấy cho cậu chứ? Vốn dĩ hiện giờ anh ấy đâu liên quan gì tới tôi.”
Không hiểu sao tôi lại hơi nóng giận, nhấn ngòi bút đậm hơn bình thường.
“Vậy là tốt rồi, cậu tránh xa anh ấy ra nhé. Anh ấy không đáng phải uổng mạng vì cậu.”
Tôi sững sờ.
Ở kiếp trước, Trần Tự vốn là thiên tài, tiền đồ rộng mở nhưng tại tôi mà…
Lâm Quỳ thấy tôi ngây người thì bật cười.
“Cậu đừng vờ vĩnh nữa, đừng tưởng tôi không hiểu cậu. Tống Dữu à, cậu chỉ biết nghĩ cho bản thân mà thôi.”
Cậu ta nói vậy làm tôi thấy khá khó chịu.
Cậu ta tưởng là sau khi Trần Tự mất, chỉ có mình cậu ta buồn khổ.
Cậu ta đâu biết ngày ngày tôi đều nằm mơ thấy anh, chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Bất kể là khi ăn cơm, đi ngủ hay khi làm việc, tôi đều vô thức ứa nước mắt, có muốn dừng cũng không dừng lại được.
Lâm Quỳ nhìn tôi vài lượt rồi định bỏ đi.
Tôi vội vàng giữ cậu ta lại.
“Tại sao? Tại sao cậu lại cứu tôi? Hệ thống giao cho cậu nhiệm vụ phải cứu tôi à?”
“Không phải vậy đâu. Cậu chỉ cần nhớ tôi cứu mạng cậu, cậu nhường Trần Tự cho tôi là được.”
“Tôi đã nói rồi, tôi không thể quyết định thay cho Trần Tự…”
“Ồ, cậu có biết tại sao Trần Tự lại đi với tôi không?”
Tôi nhìn Lâm Quỳ, ánh mắt ngập tràn thắc mắc. Đây chính là điều tôi muốn hỏi cậu ta mà chưa dám hỏi.
“Bởi vì khi trước tôi lừa anh ấy, tôi nói tôi là cậu, tôi biết hết mọi chuyện của bọn cậu nên anh ấy tin tôi.”
“Tôi thật không ngờ khi chuyển đến đây thì lại gặp cậu. Có điều chuyện này không còn liên quan gì nữa, giờ anh ấy đã thực sự thích tôi rồi, không còn quan tâm tôi là ai nữa.” Lâm Quỳ tự hỏi tự trả lời, ánh mắt lấp lánh niềm vui.
Nghe cậu ta nói vậy, trái tim tôi đau nhói và lạnh lẽo như bị kim đâm.
Cảnh tượng Trần Tự và Lâm Quỳ sóng vai đi bên nhau, nhìn nhau cười, cảnh tượng Trần Tự đi ăn hải sản với Lâm Quỳ… Lần lượt từng cảnh một lướt qua tâm trí tôi như một thước phim.
[Mày vẫn chưa hiểu à? Tống Dữu?]
Một âm thanh trong lòng tôi đang chất vấn tôi hết lần này tới lần khác.
Tới buổi chiều tôi mới biết điều Lâm Quỳ nói là thật.
Bởi tôi chưa chịu tin nên bám theo Lâm Quỳ và Trần Tự.
Thế nhưng đích đến của bọn họ khiến trái tim tôi chết lặng.
Bọn họ dắt nhau tới một khách sạn cách xa trường học.
Tôi tận mắt trông thấy bọn họ sóng vai nhau đi vào trong khách sạn.
Trên đường đi, bọn họ vừa nói vừa cười, thỉnh thoảng còn đùa giỡn.
Xưa nay tôi chưa từng thấy Trần Tự vui vẻ và thoải mái như vậy.
Ở trước mặt tôi, nét mặt Trần Tự luôn có một lớp băng vĩnh cửu cả vạn năm không thay đổi. Còn ở trước mặt Lâm Quỳ, anh như biến thành người khác.
Rõ ràng hiện tại đang là tháng chín nhưng thế giới của tôi lại ngập tràn băng tuyết.
Tôi đứng chết trân tại chỗ suốt một hồi lâu.
Hoàng hôn dần tắt, ráng chiều thôi không còn rực rỡ. Cơn gió mới oi bức chợt trở nên mát mẻ. Trời đổ mưa tầm tã.
Một lát sau, hai người kia cùng che chung một chiếc ô, bước ra từ khách sạn.
Nương theo ánh đèn đường tù mù, tôi tình cờ nhận ra đồ Lâm Quỳ đang mặc trên người không phải là bộ đồ ban nãy cậu ta mặc.
Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi đau không thở nổi.
Nước mưa mang theo mùi đất tạt vào mặt tôi nhưng tôi chỉ cảm thấy thoải mái.
“Tống Dữu, em ở đây làm gì?”
Một giây sau, một giọng nói du dương vang lên bên tai tôi.
Khoảnh khắc ngẩng lên nhìn thấy Trần Tự, bộ não của tôi như thể mất khả năng kiểm soát cơ thể, trở nên đờ đẫn và chết lặng.
7
Tôi phớt lờ Trần Tự, xoay người nhanh chân đi vào trong màn mưa.
Trần Tự không đuổi theo tôi, cũng không giải thích lấy một lời.
Nghĩ tới đây, tôi cười tự giễu.
[Tại sao anh ấy phải giải thích với mày chứ, hai người chẳng có quan hệ gì cả, giờ người mà anh ấy thích là Lâm Quỳ.]
Về đến nhà, vì mắc mưa nên tôi bị sốt cao.
Cha mẹ bận công việc nên thường xuyên vắng nhà.
Anh tôi đưa tôi đến bệnh viện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/co-gai-cam&chuong=3]
Lúc tôi sắp truyền nước xong thì anh ấy bị một cuộc điện thoại gấp gọi đi mất.
Tôi truyền nước xong, chuẩn bị về nhà. Anh tôi gọi xe cho tôi.
Khoảnh khắc đứng dậy, đầu tôi choáng váng, cơ thể chao đảo.
Điều dưỡng đang định đỡ tôi thì một đôi tay với những khớp xương rõ ràng đã nhanh hơn.
“Tống Dữu, em bị ốm à?”
Trông thấy người đỡ tôi là Trần Tự, tôi thoáng ngây người.
Kiếp trước, những khi tôi không khỏe, Trần Tự không bao giờ rời xa tôi dù chỉ một phút.
Có lần chính anh cũng sốt tới độ kiệt sức nhưng anh vẫn vất vả ngày đêm để chăm sóc cho tôi mà không chịu nghỉ ngơi tử tế.
Thế nhưng hiện tại, bên cạnh anh luôn có Lâm Quỳ đi theo như hình với bóng, từng phút từng giờ.
Có lẽ là do bị ốm nên cơ thể khó chịu, tâm lý cũng nhạy cảm hơn, mắt tôi lập tức đỏ hoe.
Trần Tự ngẩn người, chau mày.
“Em sao vậy? Thấy khó chịu ở đâu?”
Nói đoạn, anh vươn những ngón tay thon dài về phía trán tôi.
Tôi nghiêng đầu, né đi.
Rõ ràng Trần Tự bị đứng hình trong giây lát, sau đó anh bỏ tay xuống.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình, ánh mắt khá phức tạp.
Từ đầu đến cuối, Lâm Quỳ không hề nói gì.
“Quan hệ của anh với cậu ta là gì vậy?”
Tôi ráng chịu đựng cảm giác khó chịu khi ốm, giơ cánh tay nhức mỏi lên để làm thủ ngữ.
“Là quan hệ mà em nghĩ đó.”
Trần Tự liếc nhìn Lâm Quỳ rồi chậm rãi trả lời.
Tôi nở nụ cười méo xẹo còn xấu hơn cả khóc.
“Vậy thì em chúc phúc cho hai người. Em thấy không được khỏe, xin phép đi trước.”
Tôi dùng thủ ngữ nói với Trần Tự câu này xong, sống mũi cay sè, nước mắt tuôn rơi.
“Tiểu Dữu Tử, cậu không sao chứ? Sao lại khóc?”
Lâm Quỳ tỏ ra ngạc nhiên, còn rút khăn giấy ra dúi vào tay tôi.
Tôi lắc đầu, quay người bỏ đi.
Trần Tự lại kéo tay tôi lại, ra hiệu bằng thủ ngữ với tôi.
“Đừng khóc, anh không có quan hệ gì với em ấy cả.”
Tôi ngẩn người nhìn Trần Tự.
Anh lại tiếp tục ra dấu tay với tôi:
“Em về nghỉ ngơi cho khỏe đi, đừng nghĩ ngợi lung tung. Hãy tin anh.”
Có lẽ vì ánh mắt Trần Tự nhìn tôi lúc này quá đỗi dịu dàng khiến tôi nhớ tới anh ở kiếp trước.
Chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại gật đầu.
Thấy tôi gật đầu, ánh mắt anh ánh lên niềm vui lặng thầm.
Trên đường về nhà, tôi cứ đoán mãi nguyên nhân Trần Tự làm như vậy nhưng chẳng hề đoán ra được gì.
“Cô chủ về rồi. Hôm nay có khách tới nhà tìm cô đấy ạ.”
Tôi vừa về tới nhà thì dì giúp việc chăm sóc tôi và anh trai lập tức cười bảo tôi.
Tôi nhìn thấy một vị khách không mời mà đến đang ngồi trên sô pha nhà tôi.
“Hãy đi với tôi, nếu không gia đình hiện tại của cháu sẽ gặp tai họa.”
Ông ta thong thả lên tiếng, ánh mắt nhìn tôi như nhìn một con kiến mà ông ta có thể bóp chết bất cứ lúc nào.
“Nếu tôi từ chối thì sao?”
Tôi giả bộ bình tĩnh, gõ chữ vào điện thoại di động rồi đưa điện thoại cho ông ta xem.
Thực ra bàn tay tôi lúc soạn chữ vẫn đang run rẩy.
“Cháu biết vì sao anh cháu bỏ cháu lại bệnh viện một mình không?”
Ông ta nhìn tôi, nở nụ cười bệnh hoạn.
Tôi giật mình, nỗi sợ hãi lan tràn trong tim tôi.
“Ông làm gì anh tôi rồi?”
“Hiện tại anh cháu thế nào phụ thuộc vào quyết định của cháu.”
“Hãy cho tôi ba ngày để tôi suy nghĩ.”
Cuối cùng tôi vẫn phải thỏa hiệp với ông ta. Nỗ lực bao nhiêu năm, cuối cùng lại thất bại vào phút cuối.
“Cháu có tư cách gì mà đòi bàn điều kiện với tôi hả?” Ông ta nhìn tôi, tỏ ý xem thường.
“Ông đừng ép tôi, nếu không các người đừng hòng có được bất cứ thứ gì.”
Tôi nhìn ông ta chằm chằm đầy hung dữ.
“Thưa ông, không thể để đối tượng thí nghiệm xảy ra chuyện được.”
Một giọng nói khàn khàn vang lên.
Lúc này tôi mới chú ý thấy một người đàn ông mặc áo bờ lu trắng, đeo kính gọng đen kính cẩn đứng bên cạnh ông ta.
Cho dù có hóa thành tro thì tôi vẫn nhận ra người đàn ông này.
Toàn bộ thí nghiệm của Lục Văn Thành do người đàn ông này phụ trách. Hằng ngày, ông ta tiêm các dung dịch đủ mọi màu sắc vào trong cơ thể tôi.
Có lúc những dung dịch này làm người tôi ngứa ngáy, cũng có khi làm xuất hiện những vết loét.
Điều đáng sợ nhất là cứ nửa tháng một lần, ông ta sẽ lột một mảnh da trên người tôi.
“Đừng hòng giở trò gì với tôi, tôi cho cháu ba ngày. Cha mẹ hiện giờ của cháu chẳng là gì với tôi, ngay cả bà ta cũng là người của tôi.” Ông ta vừa nói vừa chỉ tay vào người giúp việc đang đứng kính cẩn cúi đầu.
Sau khi hai người đàn ông đó rời đi, tôi ngồi thừ người trên sô pha như người mất hồn.
[Rõ ràng đối tượng thí nghiệm của bọn họ hiện tại là Lâm Quỳ, tại sao bọn họ lại tìm tới mình?]
Tôi quên cả cảm giác khó chịu trong người, vội vàng cầm điện thoại đi ra ngoài.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận