Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CỐ TÂY THÀNH

Chương 18

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:09:34
Không thể ngờ Sở Vân Dao còn giấu một con dao, cô ta cầm dao nhắm về phía tôi.
“Tống Ngữ Linh! đi chết đi!’
Lê Xuyên nhanh chóng xoay người ôm lấy tôi.
Tình cờ nhìn thấy Cố Tây Thành xông lên trước con dao.
Tách…tách….
Máu thấm ướt áo sơ mi trắng, loang khắp mặt đất càng ngày càng nhiều.
Đỏ thắm cả một vùng, so với đám hoa hồng kia còn chói mắt hơn.
Sau đó sụp đổ, tan thành một màu đen như mực.
“Tây Thành!, em không cố ý, em không cố ý!”
Sở Vân Dao bị cảnh sát kéo đi, trước khi đi cô ta vẫn hướng về phía Cố Tây Thành giơ tay ra, nhưng không nắm được cái gì…
“Gọi cấp cứu! gọi cấp cứu!”
Tôi lấy tay che vết thương trên bụng hắn, kêu to:
Đột nhiên Cố Tây Thành nắm lấy:
“Ngữ Linh, đừng kêu nữa!”
Giọng Cố Tây Thành ngày càng yếu, tôi phát hiện tóc hắn đã bạc trắng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-t-y-th-nh&chuong=18]


Trên người không có thịt, mờ mờ ảo ảo.
Hắn cố hết sức mà cười: “Anh tin!”
(tự sự của Cố Tây Thành)
[Ngữ Linh, anh tin chúng ta đang sống trong một cuốn tiểu thuyết.
Bởi vì khi có chuyện liên quan đến Sở Vân Dao, dù muốn hay không anh cũng phải đặt cô ta lên hàng đầu.
Nếu anh chống cự, anh sẽ già đi nhanh hơn.
Anh thậm chí có thể nghe thấy âm thanh của sự sống đang dần biến mất.
Nếu anh muốn ở cùng Ngữ Linh thêm một thời gian nữa, chỉ có thể đối tốt với Sở Vân Dao.
Lần bắt cóc đó, anh đã tiêu hao hơn một nữa sinh mạng.
Hôm nay chắc chắn là hết rồi.
Ngữ Linh, anh nghĩ em nhất định không biết, anh ở trong phạm vi cuốn tiểu thuyết này dùng cả sinh mạng mà yêu em.
Em không cần biết, anh biết là được rồi.]
Môi Cố Tây Thành dần trắng bệch, tôi mở to mắt, nước mắt không ngừng rơi.
“Ngữ Linh em có thể nói cho anh biết, kết cục của cuốn tiểu thuyết này ra sao không?”
33.
Tôi gật đầu, nước mắt chảy dài trên má.
“Ở trong cuốn tiểu thuyết anh bảo vệ em rất nhiều lần, cuối cùng chúng ta sống bên nhau hạnh phúc.”
Cố Tây Thành cố mở mắt ra, nhìn tôi lần cuối, khóe miệng con lên:
Dường như đang mê sảng:
“Thật xin lỗi, cả đời này ….. anh chỉ bảo vệ em có hai lần……….”
“Anh làm không tốt… cho nên…. em sống vui vẻ….”
Cố Tây Thành cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần biến mất.
Cả đời hắn rất buồn cười, sống trong quyển tiểu thuyết lại đánh mất nữ chính…
Sở Vân Dao giet người, phóng hóa, tình tiết nghiêm trọng, bị tù chung thân.
Tôi đã đến thăm cô ta một lần.
Chỉ nói một câu: “Cố Tây Thành đã ch.et là do cô giet.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha.” Sở Vân Dao vừa cười vừa khóc, nhưng lại không thể điên.
Suốt quãng đời còn lại, cô ta chỉ có thể ở trong tù chuộc tội.
Khi tôi rời đi, cô ta dùng còng tay đập vỡ kính.
Cổ tay và ngón tay đều là máu.
“Tống Ngữ Linh, không phải do cô là vai chính sao?”
Tôi đóng cửa lại và thậm chí không thèm nhìn cô ta.
Tôi không quan tâm mình có vai trò gì.
Là hào quang nhân vật chính hay nhân vật phụ hỗ trợ.
Dù như thế nào đi nữa, tôi nhất định sẽ đấu tranh cho cuộc đời mình.
Tôi không chấp nhận số phận và không đầu hàng.
Tôi muốn làm chủ vận mệnh của chính mình.

Con đường phía trước còn dài, tôi chính là nhân vật chính của đời mình.
The End.

Bình Luận

0 Thảo luận