Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CỐ TÂY THÀNH

Chương 17

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:09:26
Hắn híp mắt cười cười: “Đây là bù đắp khoảng trống thời ĐH của em và chị!”
Tôi xoa đầu hắn, lòng cũng ngọt ngào hơn.
Trước đây nếu không phải Cố Tây Thành muốn ở bên Sở Vân Dao thì là đi công tác, tôi cũng có công việc, yêu nhau lâu như vậy thời gian bên nhau cũng không nhiều.
Hắn không thích ồn ào, nên thời gian hẹn hò chủ yếu là ăn tối hoặc xem phim.
Dù vậy, hắn vẫn thường xuyên bỏ tôi một mình.
Mỗi lần nhớ lại mối quan hệ của mình với Cố Tây Thành, lòng tôi lại đau nhói.
Nhưng Lê Xuyên thì khác.
Khi nghĩ tới hắn, trái tim cũng có chút ngọt ngào.
Có lẽ đau khổ khiến con người ta khó quên, nhưng nhất định phải ở bên người khiến cho bạn luôn hạnh phúc.
Một đời dài, không thể chỉ toàn là đau khổ.
Lúc Lê Xuyên đi mua kẹo bông, tôi hình như thấy bóng dáng Cố Tây Thành trong đám đông.
Bóng dáng quen thuộc ấy, không bao giờ tôi nhận lầm.
Nhưng tóc hắn đã bạc đi rất nhiều, nhìn như một ông chú.
Coi như tôi nhìn sai đi.
“Nhìn gì đó?”
Kẹo bông gòn ở trước mặt tôi.
“Không có gì.”
Tôi làm nũng như một đứa trẻ.
“Không phải là thừa lúc em đi mua kẹo bông gòn, chị lại nhìn trộm anh đẹp trai nào đó đúng không?”
Tôi nhai kẹo bông gòn, cười cười lắc đầu.
Lịch Xuyên liếm khóe miệng: “Ngọt không?”
Tôi lại gật đầu.
"Để em thử xem..."
Tôi đưa kẹo bông gòn cho hắn, hắn lại đè tôi ra hôn…
Sau khi hôn xong, Lê Xuyên nghiêm túc gật đầu nhưng lỗ tai ửng hồng.
“Đúng rồi, rất ngọt!”
31.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/c-t-y-th-nh&chuong=17]


Hai năm sau, vào một buổi chiều bình thường, tôi nhận được một tin nhắn:
“Muốn biết mẹ cô chết như thế nào, hãy tới vườn thực vật Xuân Sơn.”
“Nếu dám báo cho người khác, cả đời này cô sẽ không biết được nữa.”
Vườn thực vật Xuân Sơn.
Ban đêm, cây cối cao lớn rậm rạp, âm u.
Gió thổi qua, dường như có thứ gì đó cao lớn sắp nhào ra khỏi bóng tối.
Đột nhiên, cổ chân bị người ta nắm lại.
Tôi té ngã trên mặt đất, Sở Vân Dao chỉ còn một con mắt nhưng ánh mắt tràn đầy hung ác nhìn tôi.
Trái tim thắt lại.
Trên mặt và hai tay Sở Vân Dao đầy vết sẹo.
Bộ quần áo trên người không vừa vặn, hình như đã mặc lâu rồi, có nhiều chỗ rách, không phân biệt được màu sắc ban đầu.
Những người ăn xin bên đường trong còn lành lặn hơn cô ta.
“Tống Ngữ Linh, dạo này khỏe không?”
Giọng nói khàn khàn như vướng đàm, khiến người nghe ghê sợ.
“Mày không phải muốn tao nói cho mày biết chân tướng năm đó sao?”
“Đừng nôn nóng, đi với tao sẽ biết.”
Cô ta đi trước dẫn đường, thỉnh thoảng quay lại nhìn tôi cười.
Đến khu vườn hoa hồng, cô ta xoay người đẩy tôi vào đám hoa hồng.
Tôi muốn đứng dậy nhưng cảm giác khó thở vì dị ứng với hoa hồng làm tôi khó cử động.
Hô hấp ngày càng dồn dập.
“Ha ha ha ha ha ha ha!” Sở Vân Dao cười thật to.
“Không phải mày muốn biết mẹ mày ch.ết như thế nào sao?”
“Hôm nay tao sẽ nói cho mày biết, bà ta chết giống như mày bây giờ vậy, đều là dị ứng với phấn hoa hồng.”
“Tao canh lúc bà ta ngủ, đem rất nhiều hoa hồng vào phòng của bà ta rồi đóng các cửa lại, bà ta giống như mày ngứa quá, đau quá, thở không được mà ch.ết.”
Tôi liều mạng hướng ra cửa giãy dụa: “Cô … thật ác độc!”
"Tao ác độc sao? Có muốn trách thì trách bọn mày cản đường tao!"
“Nếu không phải bác sĩ nhìn thấy tao mang hoa hồng đến, bà ta cũng đã chết rồi còn muốn xen vào việc của taoi, thì tao cũng không cần phải đốt cả bệnh viện.”
“Còn mày nữa, chỉ cần mày chết, Cố Tây Thành sẽ quay về với tao!”
Sở Vân Dao phát điên rồi.
Tôi vỗ vỗ tay đứng dậy.
Nhà kính hoa hồng được mở ra, Cố Tây Thành, Lê Xuyên, Tống Cư Hàn, bạn thân tôi cùng cảnh sát đang đứng bên ngoài.
Đã nghe toàn bộ.
Khoảnh khắc nhìn thấy Cố Tây Thành, Sở Vân Dao vô thức che mặt lại.
32.
Ngay khi nhận được tin nhắn của Sở Vân Dao, tôi đã báo cho mọi người và cảnh sát.
Chỉ cần tôi giấu kỹ, thì làm sao biết tôi đi một mình chứ.
Từ sau khi biết tôi bị dị ứng với phấn hoa hồng, Lê Xuyên đã tìm cách chữa trị trong và ngoài nước.
Sau nhiều năm chữa trị, dị ứng đã không còn nghiêm trọng nguy hiểm đến tính mạng nữa.
Từ lúc Sở Vân Dao tìm đến tôi, tôi cũng đã suy nghĩ làm sao vạch trần cô ta trước mặt mọi người, cũng như tìm chứng cứ cho vụ án của mẹ tôi.
Sở Vân Dao bị bắt giữ, tôi chạy về phía Lê Xuyên.
Đột nhiên mọi người hét lên hoảng sợ.
“Ngữ Linh”
“Cẩn thận.”

Bình Luận

0 Thảo luận