Ngoại truyện Bùi Úc
Lần đầu tiên ta gặp Phương Chi là ở thư viện.
Lúc đó ta chỉ là một huyện thừa nho nhỏ, vì một vụ án oan mà lên kinh, liều mạng đánh cược lần cuối cùng.
Giữa mùa đông giá rét, ta cứ ngỡ kinh thành sẽ ấm hơn chốn nhỏ nghèo khó kia, nào ngờ chỉ có nơi quan lại quyền quý mới có hơi ấm.
Ta mặc áo bông rách nát, co ro đứng ngoài cửa thư viện, muốn tìm một con đường, dù là bất kỳ vị quan nào, chỉ cần biết Kim Châu có oan án, chắc sẽ không làm ngơ.
Thế nhưng dưới chân thiên tử toàn là thế gia vọng tộc, ai thèm quan tâm sống chết của dân chúng nơi đất nhỏ xa xôi? Hiếm hoi lắm mới có người tốt bụng đi qua, bọn họ chỉ khuyên ta làm theo quy củ, báo án lên từng tầng từng cấp.
Nhưng đó lại là con đường chết nhanh hơn. Quan lại Kim Châu cấu kết bao che cho nhau, từng đường từng ngả đều bị bịt kín.
Ta cứ thế ôm bản cáo trạng đứng trước thư viện suốt mấy ngày, đói thì mua vài cái bánh khô ăn tạm, ngủ thì chui vào chuồng ngựa.
Người làm trong thư viện mỗi lần thấy ta đều lắc đầu: “Đến lúc chết rét thì đừng có mà chết ngay trước cửa thư viện đấy nhé.”
Ta chỉ co người trong góc, không cãi lại lời y, càng lạnh càng tốt, như vậy những vết bỏng lạnh trên tay sẽ không bị sưng lên.
Sau lưng vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng, ta gắng gượng đứng dậy hành lễ: “Xin đại nhân dừng bước…”
Còn chưa nói hết câu, ta đã nhìn thấy đôi chân dừng lại trước mặt. Mặt giày thêu hoa thấp thoáng dưới làn váy màu lựu đỏ… là một cô nương!
Với bộ dạng ta lúc đó, chắc sẽ khiến nàng hoảng sợ, nên ta nuốt những lời còn lại xuống, định lùi vào góc tiếp tục co ro.
“Vì sao không nói hết lời? Rốt cuộc là có khó khăn gì?”
Một giọng nói dịu dàng thanh thoát vang lên, một chiếc ô giấy dầu nghiêng về phía ta.
Trong gió tuyết, gương mặt nàng còn trong suốt hơn cả tuyết, dù trời đất hoang lạnh, cũng chẳng thể đóng băng được đôi mắt ấm áp như chứa ý cười của nàng.
Nàng mặc áo choàng dày, bàn tay mảnh mai vươn ra từ lớp tay áo chồng chất, nắm chắc cây ô, vì che tuyết cho ta mà từng bước chậm rãi bước xuống bậc thang.
Nghĩ lại lúc ấy, ta chỉ thấy chua chát… đã sống lại, sao ta vẫn quay về nơi nuốt người không nhả này? Ta nhắm mắt rất lâu mới lấy lại được cảm giác điều khiển thân thể.
Ta đã từng khẩn cầu biết bao người, mà chưa bao giờ cảm thấy khổ sở như khi đó.
Ta quỳ xuống đất, kể rõ toàn bộ vụ án từ đầu đến cuối. Nàng không giống như những người khác vội vã rời đi, cũng không có gia nhân tới đuổi đánh ta.
Nàng lặng lẽ nghe ta nói hết sự tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-m-ng-th-nh-h-n&chuong=10]
Có lẽ nàng là tiểu thư của nhà quyền quý nào đó, ta chẳng dám mong nàng giúp ta, nàng chịu lắng nghe đã là đại ân.
“Đây là thẻ bài của phủ Quốc công, ngày mai ngươi đến gặp đi, phủ Quốc công sẽ thay ngươi làm chủ.”
Ta ngẩng đầu, không dám tin, thẻ bài đã đưa đến trước mặt. Đến tận bây giờ, ta vẫn chẳng nói rõ được cảm xúc trào dâng trong lòng mình lúc đó.
Ta tự nhủ mình không xứng với nàng, điên cuồng kiềm chế thứ tình cảm trong tim, tự nhắc bản thân rằng đó chỉ là lòng biết ơn, cho đến khi sau này thành thân với nàng.
Ta chỉ muốn cố leo lên cao hơn nữa, để xứng đáng với nàng, để nàng không hối hận vì đã gả cho ta.
Tự ti thường khiến người ta đánh giá thấp tình yêu của đối phương. Cho đến khi nàng cầm thẻ bài đi cứu người khác, ánh mắt nàng đầy lo lắng, hành động tràn ngập quan tâm… những điều ấy đã xé tan lớp vỏ tự lừa dối bản thân ta nhiều năm qua.
Ta yêu nàng. Yêu đến mức vượt xa tưởng tượng của chính mình. Ta không muốn nàng nhìn về phía người khác, không muốn nàng vì kẻ khác mà sốt ruột.
Cơn ghen ấy như lửa cháy ngút trời. Ta càng muốn bù đắp, lại càng đi sai đường. Ta cứ thế lao đầu, chẳng biết làm sao để bước vào lòng nàng.
Sau khi nàng quay lại phủ Quốc công, còn đón Dư Uyển về.
Ta định đợi nàng quay về để hỏi rõ ràng, nào ngờ Dư Uyển và lão phu nhân lại nảy sinh tà tâm. Thấy ta không nạp thiếp cũng chẳng lập trắc thất, họ bàn nhau ra tay hạ độc thê tử ta. Sau khi chuyện vỡ lở, ta lập tức đuổi họ về Kim Châu.
Ta vẫn chờ nàng trở về, chờ ngày vụ án kết thúc, nhận phong thưởng, khi đó có lẽ ta mới đủ can đảm đứng trước mặt nàng.
Nhưng thứ ta chờ được lại là tờ giấy hòa ly.
Ta giận đến cực điểm, lần đầu tiên mất kiểm soát trước mặt đồng liêu, một cước đá bay cả bàn án.
Trong đầu ta khi ấy chỉ có một ý nghĩ: trực tiếp đến phủ Quốc công, cướp nàng về, rồi nhốt lại… ta không muốn giả vờ làm quân tử nữa.
Và ta thực sự đã làm vậy. Ta cưỡng ép đưa nàng về, rồi không chừa đường lui, vứt bỏ toàn bộ lớp vỏ ngụy trang. Ta tưởng nàng sẽ sợ hãi, sẽ giãy giụa, sẽ hối hận vì đã lấy một kẻ âm trầm giả dối như ta.
Nhưng nàng không hề. Cũng giống như ta chưa bao giờ ngờ nàng lại vì ta mà dừng bước năm xưa.
Ta tự trói mình bằng vô số xiềng xích, sống trong thế giới của riêng ta. Dù nàng có gõ cửa thế nào, ta cũng giả vờ không nghe thấy.
May thay… nàng vẫn chịu đợi ta một chút.
[Kết Thúc Truyện]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận