Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

CHẾ MỘNG THÀNH HỒN

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-10-09 21:18:28
Nghe nói vì chuyện này mà Bùi Úc nổi trận lôi đình, đến đối chất với nhạc mẫu, còn bà ta thì đổ hết mọi chuyện lên đầu ta.
Thư của ám vệ vừa đến, thư của Bùi Úc cũng theo sát phía sau. Chỉ vỏn vẹn hai chữ “Mau về”, đủ để thấy chàng giận đến mức nào.
Ta biết chàng bảo ta quay về là để nhường lại vị trí chính thất. Nghĩ đến chén rượu độc năm đó, ta liền bật cười... chàng đối với Dư Uyển, lúc nào cũng nôn nóng như thế.
Ta lấy thư hòa ly đã viết sẵn, để ám vệ mang trả lại.
Lá thư ấy gửi đi, tất cả đều kết thúc.
Chỉ là một tờ giấy mỏng manh, nhưng cầm lên lại nặng tựa ngàn cân, tay ta không kìm được mà run lên. Ngày sau nếu còn gặp lại, e là ta phải gọi chàng một tiếng “Thủ phụ đại nhân”.
Ta cứ ngỡ sẽ sớm nhận được hồi âm, đáng tiếc chờ trái rồi lại chờ phải, mấy ngày cũng chẳng thấy động tĩnh gì. Phải chăng thứ Bùi Úc muốn không chỉ là tờ hòa ly? Thứ chàng vẫn luôn muốn chính là mạng của ta? Vẫn muốn mượn ta để kéo phủ Quốc Công sụp đổ?
Đúng lúc ta đang đau đầu suy nghĩ tìm đáp án, thì một gia nhân hốt hoảng chạy vào, mặt tái mét.
“Tiểu thư! Bùi… Bùi đại nhân tới rồi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ch-m-ng-th-nh-h-n&chuong=7]

Ngài ấy mang theo kiếm, đang đứng trước cổng phủ, bọn nô tài… sợ là không ngăn nổi!”
Phụ thân và ca ca đều không ở nhà, chẳng lẽ chàng đã tính trước thời điểm này?
Nhưng không phải giờ này chàng đang được chữa trị trong cung vì lập công trọng thương, chuẩn bị được phong thưởng sao?
Ta được đám thị vệ vây quanh, ra ngoài đối mặt với chàng.
Chỉ thấy dưới bầu trời trong xanh, một mình chàng đứng nơi cổng phủ Quốc Công, vai phải bị thương vẫn không ngừng rỉ máu, máu đỏ sẫm nhuộm đẫm phần trước áo.
Chàng không vào cung sao?
Bùi Úc thấy ta xuất hiện thì khẽ nhếch môi cười lạnh, ánh mắt gần như phát điên.
“Phu nhân đã về phủ Quốc Công được bảy ngày, ta cố ý đến đón phu nhân về nhà.”
Ta nhìn chàng qua từng lớp thị vệ, biết rõ đã đến nước này thì nên nói cho rõ ràng: “Vài hôm trước ta đã gửi thư hòa ly có đóng dấu quan phủ về Bùi phủ rồi, Phó đại nhân chưa xem qua sao?”
“Phu nhân nói là cái này sao?”
Bùi Úc lấy từ trong ngực ra tờ thư hòa ly dính máu, ánh mắt lóe lên, bật cười khẩy, rồi “xoẹt xoẹt” vài tiếng, xé nát tờ giấy.
Ta dám đối mặt với chàng là vì chắc chắn chàng sẽ không dám làm gì quá phận. Nhưng giờ xem ra, chưa chắc.
Chàng dám xé thư hòa ly có dấu quan phủ ngay trước mặt mọi người, hành động này mà đặt lên người Bùi Úc vốn luôn cẩn trọng, chẳng khác nào đã phát điên.
Chàng xách kiếm, từng bước từng bước tiến tới. Thị vệ nhà ta lập tức nâng đao phòng bị nghiêm ngặt.
Dây thần kinh trong ta căng đến cực hạn, lưng đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
Giờ chàng là công thần triều đình, nếu thực sự động thủ trong phủ Quốc Công… hậu quả không thể tưởng tượng.
Thị vệ hộ tống ta lui về sau vài bước, chàng cũng tiến lên vài bước.
“Đều hạ đao xuống!”
Sau một hồi cân nhắc, ta hạ quyết tâm, nếu đời này ta vẫn phải chết, thì tuyệt đối không thể liên lụy đến phủ Quốc Công.
Ta bảo thị vệ lui ra sau, còn mình thì đơn độc bước ra, gần như run rẩy đứng trước mặt Bùi Úc.
Cuối cùng không kìm nổi cảm xúc, khóe mắt ta nóng lên: “Chàng… hận ta đến thế sao?”
Bùi Úc đang hung hăng lại như bị rút sạch khí lực, chàng buông kiếm xuống, giọng nói mang theo vị đắng nghẹn: “Hận nàng? Ta cũng muốn hỏi, vì sao nàng nhất quyết rời xa ta? Hay là… nàng thực sự đã phải lòng Thẩm tướng quân?”
“Trong lòng chàng nghĩ gì, tự chàng rõ nhất. Hà tất phải kéo người khác vào?”
Lời ta mang theo ý châm chọc, có lẽ đã chọc giận Bùi Úc. Chàng đột ngột kéo ta vào lòng, mùi máu tanh nồng làm ta thấy khó chịu.
“Không sao cả. Dù nàng có thích ai… thì cuối cùng cũng chỉ có thể ở bên ta.”
Câu này rất khẽ, chỉ có ta nghe được. Ta ngước lên kinh ngạc, chỉ thấy trong mắt chàng là một màu điên cuồng.
Chàng ngang ngược ôm lấy eo ta, ép ta lên ngựa, rồi tự mình leo lên, chẳng khác gì cường đạo, cưỡng ép mang ta về Bùi phủ.

Bình Luận

0 Thảo luận