16
Dưới sự khuyên nhủ của tôi, dì Tống rời đi trước, trong phòng bệnh chỉ còn lại tôi và Giang Yến.
Anh ta siết chặt lấy tay tôi.
Giống như một kẻ chết đuối vớ lấy cọng rơm cuối cùng.
"Thẩm Uyên, người trong điện thoại kia căn bản không phải Nhược Vi.”
"Đây là trò lừa bịp do mẹ tôi dựng lên, đúng không?"
Nhìn bộ dạng tuyệt vọng của Giang Yến, lòng tôi tràn ngập khoái cảm.
Giờ đây, anh ta cũng đã nếm trải cảm giác bị người mình yêu thương ruồng bỏ.
Nhưng, so với những gì anh ta đã làm với tôi ở kiếp trước, nỗi đau này vẫn chưa thấm vào đâu.
Tôi dịu dàng an ủi: "Giang Yến, trước tiên hãy dưỡng thương đi đã.”
"Dù có giận dì Tống thế nào, cũng không thể lấy sức khỏe của mình ra trút giận chứ?"
Giang Yến không hài lòng, nhíu chặt mày: "Sao cô lại nói giúp bà ta? Cô đứng về phía ai đây?!"
"Tất nhiên là đứng về phía anh rồi."
Tôi cẩn thận liếc nhìn ra ngoài cửa, rồi hạ giọng, vẻ đầy bí hiểm: "Nhưng mà, nếu anh không chữa lành chân, thì làm sao đi tìm Lâm Nhược Vi được?"
Nghe vậy, sắc mặt Giang Yến dịu xuống đôi chút, nhưng chẳng bao lâu sau, anh ta lại chau mày: "Tôi cũng muốn đi, nhưng mẹ tôi chắc chắn sẽ không đồng ý."
"Cách thì luôn có mà."
Tôi vỗ ngực, trấn an anh ta: "Anh cứ tập trung hồi phục trước đi. Đến lúc đó, cứ về nhà lấy hộ chiếu, còn chuyện tiền bạc, cứ để tôi lo."
Vừa dứt lời, khuôn mặt Giang Yến bừng sáng.
"Thẩm Uyên, may mà có cô!"
Tôi nhẹ nhàng mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/y-n-hoa-tr-i&chuong=8]
"Chúng ta là bạn mà, giúp anh là điều tôi nên làm."
Nếu ông trời đã cho Giang Yến sống sót sau vụ tai nạn, vậy tôi sẽ ban cho anh ta càng nhiều đau khổ hơn nữa.
Tôi sẽ để anh ta trông thấy hy vọng.
Rồi từng chút, từng chút một, dập tắt nó.
Cuối cùng, khiến anh ta chết đi trong tuyệt vọng.
17
Kể từ ngày hôm đó, Giang Yến yên lặng được một thời gian.
Anh ta bắt đầu tích cực phối hợp điều trị.
Không còn ầm ĩ đòi đi tìm Lâm Nhược Vi, quan hệ với dì Tống cũng dần hòa hoãn.
Đêm đầu tiên sau khi xuất viện về nhà, anh ta đã lén đi lấy hộ chiếu.
Nhưng chuyện xảy ra đêm đó lại hoàn toàn vượt khỏi tầm kiểm soát của tôi.
Theo kế hoạch ban đầu, tôi sẽ giúp Giang Yến xuất ngoại.
Có những việc khó thực hiện trong nước, nhưng ở nước ngoài thì dễ dàng hơn rất nhiều.
Chỉ cần tiền vào tay, sắp xếp một vụ tai nạn bất ngờ không phải chuyện khó.
Nhưng tôi không ngờ dì Tống đã phòng bị từ trước.
Khi Giang Yến đang lẻn vào lấy hộ chiếu, bà ấy đã tóm gọn ngay tại trận.
Hai người xảy ra một trận cãi vã dữ dội.
Giang Yến mất kiểm soát, cầm dao gọt hoa quả đâm dì Tống hàng chục nhát.
Sau một ca cấp cứu căng thẳng, dì Tống may mắn giữ được mạng.
Còn Giang Yến thì bị cảnh sát áp giải đi.
Tôi lập tức gọi điện cho Giang Hoài, bảo hắn ta nghĩ cách để lan truyền tin tức này ra ngoài.
Nhưng hắn ta từ chối.
"Vì sao?"
Tôi không hiểu nổi, đây rõ ràng là cơ hội ngàn năm có một đối với hắn ta.
"Nếu dư luận bùng nổ, truyền thông chắc chắn sẽ đào bới quá khứ của Giang Yến. Đến lúc đó, Vi Vi cũng sẽ bị lôi vào cuộc."
"Và còn…"
Giang Hoài thoáng ngập ngừng rồi mới tiếp tục: "Giang Yến đã nhờ luật sư chuyển lời cho cô."
"Anh ta nói gì?"
"Cậu ta bảo cô đừng quá lo lắng, chờ đến khi ra ngoài, cậu ta sẽ đưa cô đến Vịnh Victoria ngắm pháo hoa."
Lòng tôi như có sấm sét giáng xuống, toàn thân chợt lạnh toát.
Không lẽ… Giang Yến cũng đã trọng sinh?
18
Dưới sự sắp xếp của Giang Hoài, luật sư của nhà họ Giang đưa tôi đến gặp Giang Yến.
Anh ta trông rất bình tĩnh, dù đang bị giam trong trại tạm giam, trên mặt vẫn không có chút hoảng loạn nào.
Chỉ đến khi nhìn thấy tôi, đôi mắt anh ta mới ánh lên tia sáng.
"Uyên Uyên, sao em lại đến đây?"
Tôi không nói nên lời, bàn tay âm thầm siết chặt thành nắm đấm.
Tôi đã đoán đúng.
Giang Yến, quả nhiên cũng trọng sinh rồi.
Ánh mắt của một thiếu niên lớn lên trong tháp ngà và ánh mắt của một kẻ đã từng giết chóc trên thương trường, hoàn toàn khác nhau.
Giang Yến nhạy bén nhận ra sự khác lạ của tôi.
"Uyên Uyên, đừng lo lắng."
May mắn là anh ta không biết tôi cũng đã trọng sinh.
Anh ta chỉ nghĩ tôi bị dọa sợ, liền dịu dàng trấn an: "Đừng sợ, anh sẽ sớm ra ngoài thôi."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận