1
"Vi Vi, em hôn anh một cái nữa đi, chỉ một cái thôi..."
"Không thèm!"
Trong căn phòng tối lờ mờ, Giang Yến đang ôm chặt cô gái anh ta yêu thương, tham lam đòi lấy nụ hôn.
Tôi đứng ở cửa, đầu óc có chút đình trệ.
Dù gì thì… tôi cũng không ngờ, vừa mới trở về đã phải chứng kiến cảnh tượng chướng mắt thế này.
Lâm Nhược Vi ngước mắt lên, trông thấy tôi, vẻ mặt lập tức hoảng hốt.
Cô ta vội vàng đẩy Giang Yến ra, lắp bắp giải thích: "Uyên Uyên, vừa nãy có hạt cát bay vào mắt tớ, Giang Yến chỉ đang giúp tớ thổi nó ra thôi..."
Cô ta rất sợ tôi.
Bởi vì Giang Yến là thanh mai trúc mã của tôi, và rất có thể sẽ trở thành vị hôn phu của tôi trong tương lai.
Còn cô ta… chỉ là một cô gái nghèo được gia đình tôi bảo trợ.
Tôi khẽ cười, tiện tay đóng cửa lại: "Không sao, cứ tiếp tục đi."
Lâm Nhược Vi gấp đến mức bật khóc.
Giang Yến không chịu nổi khi thấy cô ta khóc, vội đuổi theo, kéo tôi vào góc hành lang.
Anh ta ghé sát bên tai tôi, giọng cảnh cáo: "Thẩm Uyên, tôi không bao giờ có thể thích cô."
"Cô nên biết điều một chút, nếu tôi phát hiện cô dám làm khó Vi Vi, tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!"
Tôi nhấc mắt lên, bình thản nhìn anh ta.
"Nếu tôi không biết điều thì sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/y-n-hoa-tr-i&chuong=1]
Anh định làm gì tôi?"
Ở kiếp trước, tôi là một kẻ nhu nhược.
Giang Yến lợi dụng tình cảm tôi dành cho anh ta, hết lần này đến lần khác lạnh nhạt, thậm chí chà đạp tôi.
Nhưng đây là lần đầu tiên tôi phản kháng.
Anh ta sững lại một chút, sau đó nghiến răng nói: "Vậy cả đời này tôi sẽ không bao giờ nói chuyện với cô nữa!"
Thế sao…
Tôi khẽ gật đầu, như có điều suy nghĩ.
"Tôi biết rồi."
2
Tôi và Giang Yến là thanh mai trúc mã, tôi luôn mơ tưởng rằng khi lớn lên, mình sẽ trở thành cô dâu của anh ta.
Nhưng Giang Yến lại yêu Lâm Nhược Vi. Để được ở bên cô ta, anh ta dùng mọi thủ đoạn từ bỏ học, tuyệt thực, thậm chí lấy cái chết ra uy hiếp.
Dù vậy, nhà họ Giang vẫn kiên quyết phản đối.
Ba mẹ Giang Yến ép anh ta phải cưới một người môn đăng hộ đối.
Bất lực, hai người quyết định bỏ trốn.
Hôm đó trời mưa rất lớn.
Trên đường ra sân bay, họ gặp tai nạn.
Lâm Nhược Vi chết tại chỗ.
Giang Yến bị thương nặng, được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Do chấn thương ở đầu, anh ta quên mất Lâm Nhược Vi, thậm chí còn khẳng định người anh ta yêu là tôi.
Xuất viện xong, Giang Yến điên cuồng theo đuổi tôi.
Anh ta đã tỏ tình tổng cộng ba lần, hai lần đầu tôi đều từ chối.
Tôi lo sợ.
Sợ rằng một ngày nào đó, khi ký ức của anh ta trở lại, anh ta sẽ hận tôi vì đã lợi dụng tình thế.
Lần thứ ba anh ta tỏ tình, là vào sinh nhật hai mươi sáu tuổi của tôi.
Hôm đó tôi đang công tác ở Hồng Kông, anh ta bay sang, bỏ ra một số tiền khổng lồ để tổ chức một màn pháo hoa rực rỡ trên cảng Victoria.
"Uyên Uyên, em luôn nói rằng người anh yêu không phải em.
"Nhưng anh đã nghĩ rất lâu, và vẫn muốn nói với em điều này, có thể trước đây anh từng yêu người khác, nhưng bây giờ, người anh yêu là em. Chỉ có em."
Gió hè khẽ thổi tung mái tóc tôi.
Anh ta cúi đầu nhìn tôi, trong mắt phản chiếu những bông pháo hoa đang rơi xuống.
Lúc ấy, tôi đã thích Giang Yến suốt mười hai năm.
Và vụ tai nạn kia, cũng đã trôi qua bảy năm.
Tôi không phải người tham lam, một đời chỉ tham lam một lần, chắc sẽ không quá xui xẻo…
Nghĩ vậy, tôi buông thả bản thân, nắm lấy tay Giang Yến.
Rồi sau đó, anh ta ném tôi xuống địa ngục.
Sau khi kết hôn, hai nhà càng ngày càng có nhiều hợp tác làm ăn.
Năm thứ ba sau cưới, Giang Yến xúi giục ba tôi đầu tư vào một khu đất.
Chờ đến khi toàn bộ tiền của gia đình tôi đã đổ vào, anh ta mới nói cho ba tôi biết, mảnh đất đó vĩnh viễn không thể khai thác.
Ba tôi tái phát bệnh tim, qua đời ngay trên bàn cấp cứu.
Tôi tìm anh ta chất vấn, hỏi tại sao.
Anh ta nhìn tôi cười, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo: "Bởi vì cô đã hại chết Vi Vi.”
"Nợ máu, rốt cuộc vẫn phải trả bằng máu."
Tôi chết lặng.
Đến lúc này, tôi mới biết… Giang Yến chưa bao giờ mất trí nhớ.
Anh ta luôn ghi nhớ cái chết của Lâm Nhược Vi, ẩn nhẫn nhiều năm, lừa dối tất cả mọi người, chỉ để chờ ngày hôm nay, báo thù cho cô ta.
"Anh trai em… con của anh ấy còn chưa đầy tháng đúng không?"
Giang Yến châm một điếu thuốc, thờ ơ nhìn tôi: "Cô chết đi, tôi sẽ tha cho gia đình anh trai cô, thế nào?"
Tôi làm theo ý anh ta, nhảy xuống từ tầng cao.
Khoảnh khắc cơ thể rơi xuống, tôi bỗng nhớ ra một chi tiết mà mình đã từng bỏ qua.
Tôi và Lâm Nhược Vi, có cùng ngày sinh nhật.
Năm đó, màn pháo hoa rực rỡ bên cảng Victoria… từ đầu đến cuối, chưa từng thuộc về tôi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận