“Chu Thư Thịnh nợ một khoản tiền cờ bạc khổng lồ. Sau khi bị các thế lực nước ngoài ép phải về nước, gã chỉ còn một tuần để trả nợ. Bị dồn đến đường cùng, gã liều lĩnh giết chính em gái ruột của mình, ngụy tạo một vụ tai nạn để chiếm đoạt số tiền bảo hiểm lớn.”
“Nhưng anh Ngôn không tin em gái gã chết vì tai nạn. Sau khi điều tra được nhiều manh mối, Chu Thư Thịnh đã âm mưu sát hại anh ấy để diệt khẩu…”
Lục An Nhiên kinh hoàng nhìn về phía bóng đen đang tiến về chiếc xe của tôi.
【An Nhiên, chạy mau! Tôi gào thét trong tuyệt vọng.
Dù cho từng hận Lục An Nhiên đến tận xương tủy khi cô ta nhiều lần tổn thương tôi vì Chu Thư Thịnh, nhưng lúc này, tôi chỉ mong cô ta thoát khỏi nguy hiểm.
Máu trong người tôi như sôi trào, tôi nghiến răng, gằn từng chữ:
【Lục An Nhiên, em hãy sống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-t-i-l-nh-n-vi-n-mai-t-ng&chuong=8]
Nếu em mang theo con của chúng ta mà chết, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho em!】
【Em phải sống để chịu đựng nỗi đau thay tôi. Hãy dùng cả cuộc đời chăm sóc cha mẹ và con của tôi, chỉ như vậy mới xem là chuộc tội.】**
Lục An Nhiên run rẩy, điện thoại rơi xuống cát, ánh đèn pin chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, đẫm nước mắt của cô ta.
Chu Thư Thịnh dựa vào đầu xe, cười lạnh: “An Nhiên, em đang làm gì ở đây? Chơi trốn tìm với anh sao?”
“Anh không muốn làm hại em, nên chỉ đến lấy một vài thứ thôi. Anh sắp rời khỏi đây, em đi cùng anh nhé.”
“Cố Trạc Ngôn đã chết rồi, em đau lòng cũng chẳng được gì.”
“Anh sẽ đưa em ra nước ngoài. Nợ nần đã giải quyết xong, chúng ta sẽ bắt đầu lại từ đầu.”
Lục An Nhiên lắc đầu liên tục, nghiến răng hét lên: “Anh đừng qua đây!”
Chu Thư Thịnh lạnh lùng nhíu mày: “Nhưng đứa con trong bụng em thì anh không thích chút nào. Anh chỉ có thể đưa em đi. Nếu em không chịu phá thai, thì anh sẽ tự tay xử lý, thế nào?”
Gã sải bước tới. Lục An Nhiên bất ngờ lao nhanh về phía ghế phụ của xe tôi, mở cửa và khóa chặt từ bên trong.
Chu Thư Thịnh giận dữ đập mạnh lên cửa kính: “An Nhiên, mau xuống xe!”
Gã bắt đầu đá mạnh vào bánh xe, vừa đe dọa vừa chửi rủa: “Nghe điện thoại đi! Nghe ngay, đồ chết tiệt! Muốn biết Cố Trạc Ngôn chết như thế nào phải không? Nghe máy đi!”
Lục An Nhiên run rẩy, cuối cùng bấm nút nhận cuộc gọi.
“Chỉ cần nhắc đến Cố Trạc Ngôn là em nghe máy ngay! Muốn biết hắn chết thế nào đến vậy sao?”
“Anh đã lừa hắn đến đây. Anh bảo hắn mang toàn bộ bằng chứng đến đổi lấy em. Anh nói anh đã bắt cóc em, nếu hắn không đến, thứ hắn sẽ thấy chỉ là thi thể của em thôi, ha ha ha!”
“Cái tên ngu ngốc đó tin thật! Vì em không nghe điện thoại nên hắn cứ nghĩ em đang gặp nguy hiểm. Hắn đáng chết mà!”
Lục An Nhiên nghiến răng, gào lên phẫn nộ: “Chu Thư Thịnh, tôi đã nhìn nhầm anh! Anh đúng là một kẻ điên!”
“Phải không? Nhưng người gián tiếp giết hắn chính là em! Nếu em chịu nghe điện thoại của hắn, làm sao hắn bị anh lừa đến đây chứ?”
Chu Thư Thịnh cười điên dại, giọng nói như từng lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim Lục An Nhiên.
10
Nước mắt Lục An Nhiên rơi lã chã, từng lời nói đứt quãng mang theo sự hối hận đau đớn: “Tất cả là lỗi của tôi... Tôi quá bướng bỉnh... Nếu tôi biết cuộc gọi đó quan trọng với anh ấy đến vậy, dù có chết tôi cũng sẽ bắt máy...”
“Khi đó, tôi như bị ma ám... Tôi bị anh ấy chiều chuộng đến hư hỏng, chỉ nghĩ rằng anh ấy sẽ phải xuống nước trước...”
Lục An Nhiên nức nở, từng tiếng khóc nghẹn ngào như xé nát tim tôi. Nhưng trái ngược, Chu Thư Thịnh càng nghe, gương mặt gã càng vặn vẹo trong cơn giận dữ.
“Xuống xe ngay! Đi với tôi! Không đi phải không? Vậy tôi chỉ có thể tiễn cô đi gặp Cố Trạc Ngôn thôi!”
Gã rút ra chiếc mỏ lết từng dùng để đoạt mạng tôi, đập mạnh vào cửa kính xe.
"Keng—" Tiếng kính vỡ vang lên sắc lạnh.
Chu Thư Thịnh thô bạo túm lấy tóc Lục An Nhiên, kéo mạnh ra khỏi xe.
Trong cơn hoảng loạn, tay cô ta lục tìm xung quanh và chạm vào một chai nước hoa trên ghế.
Không chút chần chừ, cô ta giáng mạnh chai nước hoa vào mắt gã.
Chu Thư Thịnh đau đớn hét lên, đưa tay ôm lấy mặt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận