Gã siết chặt cằm Lục An Nhiên, định ép cô hôn mình.
Lục An Nhiên thẳng tay tát mạnh gã.
“Cố Trạc Ngôn chưa bao giờ ghét bỏ tôi. Anh ấy luôn trân trọng đôi tay này! Dù tôi có tùy hứng thế nào, anh ấy vẫn bao dung, ủng hộ công việc của tôi, âm thầm cùng tôi trồng những vì sao.”
“Tôi từng tiếc nuối vì chuyện của chúng ta, nhưng tất cả đã là quá khứ.”
“Chu Thư Thịnh, đừng ép tôi phải hận anh!” Lục An Nhiên mắt đỏ hoe, quay người bỏ đi.
Trở về nhà, cô ngồi thẫn thờ trên ghế sô pha, đôi môi khô khốc vì chẳng uống nổi ngụm nước nào. Cuối cùng, cô run rẩy bấm số gọi cho tôi.
Điện thoại kết nối, nhưng đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói của một người phụ nữ xa lạ: “Xin chào, tôi không phải chủ nhân của chiếc điện thoại này. Tôi nhặt được nó ở gần bãi biển Hoành Nhai.”
8
Lục An Nhiên lại ra ngoài một chuyến, để lấy lại điện thoại của tôi.
Cô ta biết mật khẩu của tôi. Khi mở điện thoại, nhìn thấy album đầy ắp hình ảnh của mình, Lục An Nhiên gục đầu lên vô lăng, khóc nức nở.
“Cố Trạc Ngôn, anh đừng đùa như vậy nữa…”
“Em mang thai rồi, anh có biết không? Em vẫn chưa kịp nói với anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/v-t-i-l-nh-n-vi-n-mai-t-ng&chuong=7]
Tháng sau chẳng phải là sinh nhật anh sao?”
“Em đã nghĩ, nếu chúng ta không ly hôn, em sẽ để đứa bé này làm quà sinh nhật cho anh.”
“Anh chắc chắn sẽ rất bất ngờ. Dù sao, anh cũng luôn mong có một đứa con với em, còn đặt biết bao cái tên cho con nữa…”
“Giấy ly hôn em đã xé rồi, em cũng từ chối Chu Thư Thịnh. Anh có thể… cho em thêm một cơ hội không?”
“Em thật sự rất sợ trạm quan sát Khổng Lồ, anh biết mà.”
“Lần trước khi em trồng sao ở đó, chính anh đã gọi video động viên em suốt, tiếp thêm can đảm cho em.”
“Nhưng bây giờ thì sao? Sao anh có thể làm em sợ như vậy? Em còn đang mang đứa con của anh mà!”
“Không phải lỗi của anh, là lỗi của em… Sao em lại không biết trân trọng người trước mắt mình? Anh đối xử với em tốt như vậy, sao em lại không nhận ra rằng… rằng em yêu anh?”
“Tất cả là lỗi của em. Anh có thể trở về không? Trở về bên em, em không thể sống thiếu anh…”
Lục An Nhiên vừa khóc vừa nghẹn ngào trách móc.
Nghe những lời tỏ tình muộn màng ấy, lòng tôi trào dâng những cảm xúc phức tạp.
Khi tôi còn sống, cô ta chưa từng nói một câu “Em yêu anh.”
Khóc đến mệt lả, Lục An Nhiên ngẩng đầu lên và bất ngờ thấy chiếc xe của tôi đỗ không xa.
Tôi đã nhắc nhở cô ta nhiều lần. Cô ta dường như nghe thấy, cuối cùng cũng lái xe tiến đến gần chiếc xe của tôi.
Xe của cô ta bị lún vào lớp cát mềm ở bờ biển.
Lục An Nhiên lấy từ túi ra chìa khóa dự phòng của xe tôi.
Chúng tôi thường đổi xe cho nhau nên luôn mang theo chìa khóa của đối phương.
Bỗng nhiên, Lục An Nhiên ngồi thụp xuống, bật đèn pin điện thoại, nhẹ nhàng gạt lớp cát phủ lên xe tôi.
Cô ta sững người.
Lục An Nhiên run rẩy gọi điện cho một học trò của tôi: “Tôi tìm thấy xe của Cố Trạc Ngôn ở phía bắc Hoành Nhai, ngay gần nơi anh ấy đỗ xe… Có vết máu trên cát!”
“Đây có lẽ là hiện trường đầu tiên nơi hung thủ giết anh ấy.”
Cô ta vừa nói vừa nhìn về phía camera hành trình vẫn sáng đèn.
“Camera hành trình chắc chắn đã ghi lại khuôn mặt hung thủ…”
Đầu dây bên kia, học trò của tôi hét lớn: “Cảnh sát đã điều tra ra hung thủ rồi! Trước khi đi gặp đối phương, anh Ngôn đã cài hẹn giờ gửi toàn bộ bằng chứng đến đội điều tra hình sự. Chị dâu, đừng hành động bừa bãi!”
“Tên tội phạm chắc chắn cũng nhận ra rằng camera hành trình là sơ hở cuối cùng. Không chừng hắn sẽ quay lại phá hủy bằng chứng, chị nhất định phải cẩn thận!”
Lục An Nhiên siết chặt điện thoại, cố giữ bình tĩnh rồi hỏi: “Là ai?”
“Chu Thư Thịnh.”
Cái tên vừa thốt ra, cả người Lục An Nhiên run bắn.
9
“Làm sao có thể… Tại sao?” Lục An Nhiên kinh hoàng, đưa tay che miệng, không thể tin nổi.
Cô ta hoàn toàn không ngờ, người mình từng xem là ánh trăng sáng trong lòng lại là một kẻ điên cuồng và khủng khiếp đến vậy.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận