Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TRÙNG SINH LÀM NỮ ĐẾ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-16 23:38:20
8
Trong Khôn Ninh cung, một bàn tay từ phía sau ôm lấy ta.
"Như nhi có biết, hiện tại bản vương đang cưỡi hổ khó xuống không?"
Ta xoay người lại, dùng ngón tay chọc chọc vào bộ y phục thái giám trên người y.
Bộ quần áo này, đúng là thứ dập tắt lửa hừng hực.
"Chậc, vương gia đừng vội, màn kịch còn chưa kết thúc đâu..."
Thịnh Trường Phong đột ngột nắm lấy tay ta, siết chặt trong lòng bàn tay.
"Như nhi, rốt cuộc nàng đang tính toán điều gì? Hiện tại bản vương chẳng khác nào đang múa trên lưỡi dao, chỉ cần sơ suất một chút..."
Ta rút tay lại, khẽ cười khinh miệt: "Vương gia, gan người cũng chẳng lớn hơn chuột là bao."
Ta bước đến bên bàn, chậm rãi rót cho mình một tách trà, thong thả thưởng thức.
"Hiện nay, Thịnh Trường Thanh đã vì cứu phụ hoàng mà liều mạng, đây chính là công lao lớn bằng trời. Đến lúc đó, dù Thịnh Lâm Xuyên có muốn phế truất hắn ta, bá quan văn võ cũng không đồng ý."
"Lúc ấy, vương gia người... e là chẳng còn cơ hội nữa đâu."
Thịnh Trường Phong sốt ruột đi qua đi lại trong phòng, cau mày nói: "Vậy nàng bảo ta phải làm sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=7]

Chẳng lẽ thực sự để Thịnh Trường Thanh lên ngôi?"
Ta đặt tách trà xuống, bước đến gần Thịnh Trường Phong, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm y lên.
Dung mạo này, ta thực sự rất thích.
"Vương gia, ngài nói xem, nếu Hoàng đế biết tất cả hóa ra chỉ là một màn kịch khổ nhục kế, thì trong cơn thịnh nộ, người sẽ làm thế nào?"
Ta ghé sát vào tai y, cười khẽ: "Còn nếu Thái tử biết Hoàng đế nổi giận, hắn ta sẽ lại phản ứng ra sao?"
Y nghe xong, sắc mặt liền thay đổi, từ âm trầm chuyển sang phấn khích, đôi mắt lóe lên tia sáng tham vọng.
"Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau."
Thịnh Trường Phong tiến đến phía sau ta, vòng tay ôm lấy bờ vai ta, cằm tựa lên đỉnh đầu ta: "Vậy Như nhi nghĩ, cuối cùng ngai vàng sẽ rơi vào tay ai?"
Ta bật cười khẽ: "Tự nhiên là người có bản lĩnh mới xứng đáng."
Thịnh Trường Phong nheo mắt, trầm giọng nói: "Như nhi, nàng đang đùa với lửa."
Ta đối diện với ánh mắt y, không hề né tránh: "Vương gia, người không thích sao?"
Trong mắt Thịnh Trường Phong lập tức bùng lên ngọn lửa dục vọng.
"Ta chậm rãi một chút, được không?"
Ta xấu hổ dùng ngón tay chọc nhẹ vào trán y.
Thịnh Trường Phong khẽ cười tà mị, lập tức bế bổng ta lên, sải bước hướng về giường.
Rồi đè lên ta.
Thịnh Lâm Xuyên không thể có con, Thịnh Trường Thanh có mối thù giết cha với ta.
Còn Thịnh Trường Phong, lại mang dã tâm ngút trời.
Chỉ cần một chút khiêu khích, y đã động lòng.

Mấy ngày sau, Thịnh Trường Phong liên tục bị các đại thần dâng sớ hạch tội.
Tấu chương dồn dập như nước lũ, khiến Thịnh Lâm Xuyên phiền não không thôi.
Ta chống bụng, bước vào Ngự Thư Phòng.
Vừa thấy ta, hắn liền nhíu mày: "Như nhi, sao nàng lại tới đây? Thái y nói thai nhi chưa ổn định, nàng cần phải an dưỡng."
Ta làm bộ ủy khuất, khẽ xoa bụng: "Thần thiếp nhớ Bệ hạ, một ngày không gặp, dài như ba thu. Hơn nữa, hài nhi trong bụng cũng dường như nhớ phụ hoàng, nên mới quấy rầy không yên."
Nghe vậy, Thịnh Lâm Xuyên vội vàng đứng dậy, đỡ ta ngồi xuống, lo lắng hỏi: "Những ngày qua có khó chịu không? Ăn uống có ngon miệng không?"
Ta nhẹ nhàng gật đầu: "Hài nhi này rất hiếu thuận, ta chẳng hề có chút khó chịu nào."
Có lẽ là vì băn khoăn ai mới thực sự là phụ thân nó.
"Ngược lại, thần thiếp thấy bệ hạ dạo này sắc mặt không tốt."
Sắc mặt Thịnh Lâm Xuyên lập tức trầm xuống, thở dài: "Trẫm không ngờ, Thịnh Trường Phong lại thực sự vọng tưởng."
"Dám cấu kết triều thần, kết bè kéo cánh!"
"E rằng, vụ thích khách lần trước, cũng có liên quan đến hắn!"
Ta làm bộ lo lắng, than nhẹ một tiếng: "Bệ hạ, dù sao Kỳ Vương cũng là Hoàng đế duy nhất của người. Thần thiếp lo lắng, liệu có phải có kẻ ở sau lưng giật dây, cố ý chia rẽ tình huynh đệ giữa bệ hạ và Kỳ Vương?"
Thịnh Lâm Xuyên nghe vậy, ánh mắt khẽ biến đổi, nhưng không nói gì.
Hắn biết, ta luôn muốn lấy mạng Thái tử.
Vốn dĩ hắn đã định truyền ngôi cho Kỳ Vương.
Nhưng ta lại mang thai.
Vậy thì, hai người đó... đều không thể giữ lại.
Hắn chăm chú nhìn ta, như muốn tìm ra điều gì trong ánh mắt ta.
Nhưng ta chỉ dịu dàng xoa bụng, mỉm cười nhẹ giọng nói: "Bệ hạ, hoàng nhi lại vừa đá thần thiếp rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận