Kiếp trước, cũng chính khuôn mặt giả nhân giả nghĩa này đã lừa gạt tất cả mọi người, bao gồm cả ta.
Nay nhìn hắn ta diễn lại bộ dáng si tình ấy, ta chỉ thấy ghê tởm.
Thịnh Trường Thanh thoáng sững lại, rồi nhanh chóng trở lại dáng vẻ ôn nhu như ngọc.
"Như nhi, nàng thay đổi rồi… Trước đây nàng…"
"Ta mệt rồi, điện hạ xin hãy về đi."
Ta lạnh lùng cắt ngang, đứng dậy bước đến bên cửa sổ, quay lưng về phía hắn ta.
Hơi thở Thịnh Trường Thanh rõ ràng trở nên gấp gáp hơn.
Ta có thể cảm nhận được cơn giận dữ đang sôi trào trong hắn, gần như không thể kiềm chế.
Nhưng cuối cùng, hắn ta vẫn không nói thêm một lời nào mà phất tay áo bỏ đi.
Hừ, vậy mà đã không chịu nổi rồi sao?
Vậy thì… Ta phải giúp hắn ta "hưởng" thêm chút lửa mới được.
Ta gọi thị nữ thân cận đến, ghé sát tai nàng thì thầm vài câu.
Nàng gật đầu, lặng lẽ lui xuống.
4
Ban đêm, ta ngồi trước gương đồng, tỉ mỉ tô điểm từng đường nét.
Thịnh Trường Thanh yêu thích vẻ đẹp thanh khiết, giản dị của ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tr-ng-sinh-l-m-n&chuong=3]
Vậy thì, ta sẽ dùng chính vẻ ngoài này để khiến hắn ta phát điên.
Ta gọi thị nữ thân cận: "Thúy Trúc, đi lấy rượu 'Túy Hồng Nhan' mà ta cất giữ lại đây."
Thúy Trúc thoáng sững sờ, có chút chần chừ: "Tiểu thư, đó là…"
"Mau đi!"
Giọng ta không cho phép phản kháng.
Thúy Trúc không dám nhiều lời nữa, vội vàng lui xuống.
"Túy Hồng Nhan" là cống rượu Tây Vực, vị nồng đậm, hậu lực cực mạnh.
Quan trọng nhất, nó có tác dụng kích thích dục vọng.
Hương rượu ngọt nồng đến mức khiến người ta chếnh choáng.
Ta khẽ nhấp một ngụm, chất rượu cay nồng trôi xuống cổ họng, để lại dư vị nóng bỏng lan khắp cơ thể.
…
Thịnh Lâm Xuyên đến rất nhanh, gần như bước đi dưới ánh trăng mà tới.
Bộ hoàng bào màu vàng rực càng tôn thêm dáng vẻ tuấn mỹ vô song của hắn.
Hắn giật lấy ly rượu trên tay ta, trong đôi mắt thâm sâu phản chiếu bóng hình ta mờ ảo.
"Sao uống nhiều như vậy?"
Ta khẽ đảo mắt, giả vờ say, yếu ớt ngã vào lòng hắn.
Một tay ta níu lấy cổ áo hắn, khẽ ghé sát bên tai, hơi thở ấm nóng phả nhẹ:
"Ta… nóng quá…"
Cơ thể Thịnh Lâm Xuyên rõ ràng cứng lại, hơi thở hắn cũng dần trở nên gấp gáp.
Ta khẽ bật cười, giọng nũng nịu như mèo nhỏ: "Người cũng nếm thử 'Túy Hồng Nhan' xem, được không?"
Thịnh Lâm Xuyên khẽ cười, ngửa cổ uống cạn ly rượu.
Ta nghiêng đầu, ánh mắt lướt qua bóng cây phía sau lưng hắn. Cành lá khẽ lay động.
Hắn đến rồi.
Ánh mắt Thịnh Lâm Xuyên dần trở nên mơ màng.
Ngón tay nóng rực của hắn lướt nhẹ trên má ta, mang theo một dòng nhiệt lưu.
Ta thuận thế ngả vào lòng hắn, khẽ rên một tiếng yêu kiều: "Đừng… uống nữa…"
Bóng cây rung động càng dữ dội.
Ta gần như có thể tưởng tượng ra sắc mặt Thịnh Trường Thanh lúc này, chắc chắn đặc sắc vô cùng.
Ta cong môi, không tiếng động mà bật cười.
"Như nhi…"
Giọng Thịnh Lâm Xuyên trở nên khàn đặc, trầm thấp đầy kìm nén.
Hắn ôm chặt lấy ta, bế bổng lên, bước nhanh vào trong phòng.
Ta tựa đầu vào hõm cổ hắn, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh.
Rèm buông thấp, chặn lại mọi ánh mắt dòm ngó bên ngoài.
"Xoẹt."
Trên vai truyền đến một cơn đau nhói.
Ngón tay Thịnh Lâm Xuyên chậm rãi lướt trên da thịt ta.
"Như nhi, không chuyên tâm như vậy, là đang nghĩ đến ai sao?"
Ta làm bộ e lệ, vùi mặt vào lồng ngực hắn, để mặc hắn cởi bỏ xiêm y của ta.
"Trong lòng Như nhi chỉ có Bệ hạ, chỉ là muốn…"
Ta chậm rãi ngẩng đầu, cắn môi khẽ nói: "Ở trên…"
Thịnh Lâm Xuyên thoáng ngây người, ánh mắt càng trở nên mờ mịt.
Hơi thở hắn nặng dần, một phản ứng không thể che giấu đang dần trở nên rõ ràng.
"Ở trên?" Hắn bật cười khẽ, giọng trầm thấp mang theo một chút hứng thú.
Ta cười yêu kiều, vòng tay ôm lấy cổ hắn, đầu ngón tay vô tình hay hữu ý lướt qua yết hầu nóng bỏng: "Bệ hạ… Người… cho phép không?"
"Được, trẫm… chuẩn!" Hắn khàn giọng đáp.
Ta trở mình, cưỡi lên người hắn.
Ngay lúc này, ngoài cửa sổ vang lên một tiếng động khẽ.
Ta biết, Thịnh Trường Thanh đang lén theo dõi.
Ta lập tức kéo chăn che trước ngực, chỉ tay về phía cửa sổ, giật mình kinh hô: "Ai ở đó?"
Thịnh Lâm Xuyên bị hành động bất ngờ của ta làm cho giật mình, theo ánh mắt ta nhìn ra ngoài, chỉ thấy một bóng đen lướt qua.
"Người đâu!" Hắn giận dữ quát lớn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận