Ngày hôm sau, Thẩm Hi nộp bản kế hoạch lên, Trang Phàm xem xong, khẽ nhướn mày, trong mắt ánh lên vài phần ngạc nhiên.
Đến thứ sáu, người của KOJG đến, tổng cộng năm người, ba nam hai nữ, ai nấy đều vest chỉnh tề, toát lên vẻ tinh anh, nhanh nhẹn.
Người dẫn đầu là một cô gái mặc bộ đồ công sở màu đen, trông khoảng ba mươi tuổi, dáng vẻ thanh lịch. Gương mặt trang điểm nhẹ nhàng, nhưng giữa đôi mày dường như vẫn thoáng qua vẻ mệt mỏi.
Người phụ trách dự án bên họ, một người đàn ông, chủ động đưa tay ra đón, phía sau còn có một nam hai nữ theo sau: "Chào tổng giám đốc Trương."
Cô Trương ngay lập tức tràn đầy tinh thần, bắt tay và chào hỏi: "Chào tổng giám đốc Lý."
Hai người vừa trò chuyện vừa đi về phía phòng họp, không còn vẻ mệt mỏi nhàn nhạt trong ánh mắt lúc vừa xuống xe bước vào cửa nữa, mà thay vào đó là sự tự tin và điềm tĩnh của một nữ doanh nhân, trò chuyện rôm rả.
Thẩm Hi, với vai trò là người chịu trách nhiệm chính trong việc chuẩn bị phòng họp, cũng giữ khoảng cách hai ba mét đi theo không xa, chủ yếu làm công tác hậu cần. Đồng thời, cô lặng lẽ quan sát đối phương, dường như đúng như lời Phó Luật Bạch nói, có thể thông qua lời nói và cử chỉ để quan sát được thân phận và tính cách của một người.
Vậy thì, bình thường anh vẫn luôn nghiên cứu người như vậy sao?
Học lịch sử nhưng không nghiên cứu văn vật lịch sử, lại chuyển sang nghiên cứu người rồi sao?
Đang suy nghĩ, cô chợt thấy cô Trương khẽ ấn nhẹ vào bụng một cách kín đáo, nhưng cô vẫn sải bước, đôi giày cao gót dưới chân cô phát ra âm thanh cao tần đều đặn, vẻ mặt cũng không hề thay đổi, vẫn giữ nụ cười tự tin và lịch sự.
Thẩm Hi sững sờ một chút, sau đó bước nhanh hai bước, đi vòng ra phòng pha trà.
Phòng họp được bố trí rất đơn giản, mặt bàn sạch sẽ không có bất cứ thứ gì thừa thãi, nhưng trên các tủ nhỏ phía sau hai bên ghế lại đặt một vài chậu cây cảnh nhỏ xinh, đồ trang trí nhỏ. Thậm chí có một chiếc tủ còn đặt một con búp bê nhỏ màu đỏ có hình dáng độc đáo và dễ thương, nhìn kỹ còn thấy logo của tập đoàn Thuỵ Thịnh. Không quá trẻ con cũng không quá trang trọng, nhưng vẫn có thể giúp mọi người thư giãn một chút, gạt bỏ phòng bị.
Cả đoàn người đã ngồi vào chỗ.
Động tác này khiến bụng dưới đột nhiên trĩu xuống, cô Trương cụp mắt, tay vô thức nắm chặt, tranh thủ lúc cuộc họp chưa bắt đầu, cô âm thầm điều chỉnh hơi thở để vượt qua cơn khó chịu này, đồng thời cầu nguyện lát nữa cuộc họp đừng xảy ra sự cố gì.
Đúng lúc này, trước mặt cô đột nhiên xuất hiện một cốc trà táo tàu long nhãn nóng hổi. Cô ngẩn ra, vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy một cô gái trẻ có đôi mắt tròn xoe, sáng ngời, vẻ ngoài ngây thơ xinh đẹp và rất dễ mến đang đứng bên cạnh mình, đặt đồ uống.
Ánh mắt liếc qua, cô thấy trước mặt những người khác đều là cà phê.
Chỉ có chỗ cô, là trà táo tàu long nhãn. Nhận ra điều gì đó, ánh mắt cô nhìn cô gái trẻ sâu hơn một chút: "Cảm ơn cô."
"Giám đốc Trương khách sáo rồi." Cô gái trẻ khẽ cười, rất tự nhiên và lịch sự, không hề kiêu ngạo cũng không có chút xu nịnh.
Sau đó, cô cùng những người khác đã đặt đồ uống xong rời đi.
Cuộc họp thảo luận diễn ra rất suôn sẻ, Thẩm Hi đứng ngoài quan sát, thở phào nhẹ nhõm, hoàn thành nhiệm vụ.
Đang định rời đi, cửa phòng họp mở ra từ bên trong, cô Trương nhìn thấy cô.
Sự việc xảy ra bất ngờ, thuốc giảm đau dự phòng đã hết mà cô lại quên bổ sung, mua tạm thì không kịp. Cô vốn rất lo lắng sẽ làm hỏng buổi thảo luận này, nhưng không ngờ lại được mang đến một cốc đồ uống nóng, giúp cô kiên trì suốt cả cuộc họp.
Cô Trương cẩn thận nhìn vào thẻ nhân viên của đối phương, ghi nhớ, tên là Thẩm Hi. Vừa cười nói với tổng giám đốc Lý bên cạnh: "Quý công ty có nhân viên chu đáo như vậy, khiến tôi rất yên tâm hợp tác với các anh."
Tổng giám đốc Lý ngẩn ra, lại nhìn Thẩm Hi, mơ hồ hiểu rằng đối phương đã làm một vài chi tiết nhỏ khiến cô Trương hài lòng. Câu nói của cô Trương cũng ngầm ám chỉ rằng việc chọn hợp tác với họ cũng có lý do từ cô nhân viên thực tập này.
Hai người lại khách sáo vài câu, rồi đích thân tiễn khách xuống lầu.
Khi quay lại, vừa lúc gặp Trang Phàm, khen ngợi: "Cô thực tập sinh nhỏ đó của cậu thực sự rất giỏi. Tiểu Trang à cậu dạy dỗ cô ấy rất tốt đấy."
Trang Phàm thực ra cũng đã lén lút quan sát bên ngoài phòng họp, dù sao đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Hi tổ chức một hoạt động như vậy, sợ xảy ra sai sót gì thì còn kịp thời ứng cứu. Cô biết chuyện gì đã xảy ra, cười nói: "Là cô ấy thông minh sẵn thôi."
Cô Trương sững sờ một chút, ánh mắt nhìn Trang Phàm sâu hơn, hai giây sau lại cười khẽ vỗ vai Trang Phàm, sau đó rời đi.
Khi viết báo cáo công việc, chắc chắn sẽ đề cập đến chuyện này một hai câu. Trang Phàm nói như vậy là rõ ràng không muốn nhận công lao này, mà nhường hoàn toàn cho cô thực tập sinh tên Thẩm Hi. Rất rộng lượng, cô Trương cũng sẵn lòng giúp đỡ.
Trang Phàm cũng cười một tiếng, đi về một hướng khác, hai người không ai để ý đến Bành Niệm Chân đang đi ngang qua để gửi một tài liệu, sắc mặt cô có chút khó coi.
Trưởng phòng Trang không chỉ có năng lực, có thể giành được nhiều dự án xuất sắc hơn, mà còn rộng rãi giao cho Thẩm Hi. Ngược lại, trưởng phòng của cô lại chỉ nhận toàn dự án nhỏ, những dự án nào khá hơn một chút thì lại ôm hết.
Cứ như vậy, hồ sơ thực tập của cô sẽ rất tệ, làm sao có thể so sánh với Thẩm Hi.
Nhưng Bành Niệm Chân không biết rằng, dự án này thực chất là một củ khoai nóng bỏng tay, bên KOJG rất khó đối phó. Mặc dù trách nhiệm chính không thuộc về bộ phận hành chính của họ, nhưng ít nhiều cũng sẽ gặp rắc rối. Biết Thẩm Hi có quan hệ không bình thường, nên đã giao cho cô, dù sao có xảy ra chuyện gì thì cô cũng sẽ chịu trách nhiệm, không liên lụy đến mình.
Không ngờ cô lại làm rất tốt, mặc dù tối qua có người đã giúp cô bổ túc. Nhưng Trang Phàm cũng có chút nguyên tắc, đã đẩy người ra phía trước chịu trận thì công lao cũng sẽ không giành lấy, hoàn toàn nhường cho Thẩm Hi.
Bành Niệm Chân suy nghĩ xuất thần, cho đến khi suýt va phải người, đối phương lùi lại một bước, cô mới giật mình, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi ạ..."
Ngẩng đầu lên, liền thấy một gương mặt tuấn tú, thanh tú, quý phái, chính trực đứng cách mình hai bước. Cô nhất thời ngẩn ngơ, hai giây sau mới hoảng loạn cụp mắt xuống, gọi: "Phó... Phó tổng."
Phó Luật Bạch chỉ liếc nhìn cô một cái, khẽ "ừm" một tiếng rồi rời đi.
Bành Niệm Chân không kìm được quay đầu lại, ánh mắt lén lút dõi theo. Người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi, vai rộng chân dài, trong khi hầu hết mọi người trong công ty đều mặc vest chỉnh tề, anh lại là một sự tồn tại siêu việt. Nhưng lại không hề cảm thấy anh mất đi khí thế, dường như sự tồn tại của một số người là để nói cho mọi người biết, khí chất của một người khi đạt đến một mức độ nhất định thì không cần đến sự trang trí bên ngoài để làm nổi bật.
Bành Niệm Chân bây giờ trái tim vẫn đang "thình thịch, thình thịch" đập nhanh, cô luôn biết Phó tổng mới đến rất đẹp trai, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn gần như vậy.
Trong mắt cô lấp lánh ánh sao, lại bĩu môi, chỉ là anh có chút lạnh nhạt.
…
Khi Trang Phàm trở về, cô lại đặc biệt đi đến bàn làm việc của Thẩm Hi: "Làm tốt lắm."
Thẩm Hi trên mặt vẫn cố tỏ ra khiêm tốn, nhưng liên tục được khen ngợi trong thời gian ngắn, cô vẫn có chút vui vẻ nhẹ nhõm, khẽ lắc chân, đôi mắt trong veo khẽ động, không quên một người nào đó.
Dù sao cũng có một phần công lao của anh, nếu không phải lý thuyết cà phê của anh ngày hôm qua, có lẽ hôm nay cô cũng sẽ không có cái ý niệm này, vô thức đi quan sát.
Cô cầm điện thoại lên, khóe miệng nở nụ cười nhẹ nhàng, khẽ nhắn vài tin.
…
Cửa thang máy vừa mở, Trình Khải Tễ liền thấy một bóng người lướt qua trước mặt mình, làm anh giật mình, cứ tưởng ban ngày gặp ma.
Đợi đến khi nhìn rõ đó là bóng lưng của một người, anh khẽ nhíu mày, sao mà vội vàng hấp tấp thế, cảm thấy nên mở một cuộc họp để nhấn mạnh quy định của công ty. Mặc dù không cần quản lý theo kiểu quân sự, nhưng ít nhất cũng phải ổn định một chút chứ, đừng để ngày nào đó khách hàng đến đàm phán dự án lại bị va phải một cách bất ngờ. Nếu không rõ nguồn cơn, người ta dễ mặc định cho rằng thành công của họ phải đến từ những thứ mờ ám nào đó, như chút quyền lực ngầm, vài mối quan hệ không minh bạch, hay những giao dịch chẳng thể nói ra.
Anh bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa chợt cảm thấy bóng lưng đó hình như hơi quen thuộc. Nhưng chỉ là một cái bóng mờ, chưa kịp nghĩ ra là ai, thì đã thấy một ly cà phê mang đi được đặt yên vị bên ngoài cửa văn phòng.
Anh ngẩn ra, vô thức cầm lấy, có lẽ là thư ký không dám làm phiền, nên trực tiếp đặt bên ngoài. Ánh mắt vô tình lướt qua thông tin khách hàng, lại đột nhiên cứng đờ, đồng tử chấn động dữ dội, đứng sững tại chỗ.
Tên khách hàng: Hãy thử trở thành một quý cô
Văn phòng này, ngoài anh thì chỉ có Tam ca dùng. Lễ tân và thư ký, không thể nào lại nhầm lẫn một chuyện nhỏ như vậy, đưa nhầm tầng.
Trình Khải Tễ không thể tin được nhìn cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, Tam ca hóa ra lại chịu áp lực lớn đến vậy, đã muốn chuyển giới rồi sao?!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tinh-yeu-rieng-tu&chuong=7]
Dưới vẻ ngoài bình tĩnh và lạnh nhạt ban đầu, nội tâm đã vặn vẹo đến mức này rồi sao?
Đúng lúc này, cánh cửa mở ra, lộ ra cô gái... À, không phải.
Lộ ra khuôn mặt của Tam ca vẫn bình tĩnh, khí chất cao ngạo, đẹp trai phi thường, thậm chí đôi khi anh còn cảm thấy thoang thoảng chút Phật tính. Mặc dù Phật tổ thực sự là không phân biệt nam nữ, nhưng mà...
Anh ngược sáng, Phó Luật Bạch không nhìn thấy biểu cảm phức tạp của anh, một tay đút túi, lơ đãng nói: "Muốn vào thì vào, gõ cửa làm gì, dù sao tôi cũng là kẻ chiếm chỗ."
Trình Khải Tễ cảm xúc quá phức tạp, thậm chí còn quên mất mình chưa hề gõ cửa. Anh khẽ ho một tiếng, cố gắng ổn định lại tâm thần, như thể không có chuyện gì xảy ra, khuyên nhủ: "Tam ca, bây giờ anh vẫn uống cà phê sao, đến New Orleans rồi sẽ khó điều chỉnh múi giờ đấy."
Phó Luật Bạch khẽ nhướng mày, nhận lấy túi giấy.
Ánh mắt anh nhàn nhạt nhìn xuống danh sách đặt hàng dài dằng dặc treo bên ngoài, khi nhìn thấy "Espresso", ánh mắt anh sâu hơn, dự đoán trong lòng đã được xác minh tám chín phần.
Tiếp tục kéo xuống, khi nhìn thấy "Nỗ Lực Trở Thành Quý Cô", anh hoàn toàn không kìm được, khẽ cười một tiếng.
Trình Khải Tễ không rời mắt, vẫn luôn kín đáo quan sát phản ứng như muốn nhìn ra điều gì đó từ biểu cảm của anh.
Kết quả, anh không những không có bất kỳ sự xấu hổ nào khi nội tâm vặn vẹo bị phát hiện, thậm chí còn khẽ cười một tiếng!
Đã đến mức độ nghiêm trọng như vậy rồi sao, đã có thể thản nhiên cho người khác thấy sự biến thái của mình, thậm chí còn bắt đầu cảm thấy vui vẻ rồi sao?
Trình Khải Tễ chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, trời sắp sụp đổ rồi.
Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ mình vững vàng, nén lại nỗi đau ẩn sâu trong mắt.
Chỉ là áp lực quá lớn, nhưng trên thế giới có rất nhiều bác sĩ giỏi, nhất định sẽ có cách.
"Tam ca..." Anh muốn an ủi một câu, nhưng khi mở miệng lần nữa, giọng đã khàn đi.
Giây tiếp theo, anh lại nghe Phó Luật Bạch chậm rãi nói: "Không thể làm trái tấm lòng người khác."
Nói xong, anh lấy cà phê ra khỏi túi, uống một ngụm.
"?!" Trình Khải Tễ trợn tròn mắt, hai giây sau mới phản ứng lại.
Tâm trạng như đang đi tàu lượn siêu tốc, cảm giác kiệt sức như vừa thoát chết.
Phó Luật Bạch nhàn nhạt nhìn anh: "Gọi tôi làm gì?"
Trình Khải Tễ xoa mặt, cảm thấy mình có lẽ dạo này quá mệt mỏi, đầu óc cũng trở nên không bình thường, anh cười, toàn thân thả lỏng nói: "Không có gì, tôi nói là, anh muốn uống thì cứ uống, múi giờ không sao đâu."
Người trước mặt chuyện suýt nữa đã chuyển giới thì múi giờ có là gì.
Phó Luật Bạch nhìn anh một cách kỳ lạ, câu trước không liên quan đến câu sau, thái độ này thay đổi có quá nhanh không?
Trình Khải Tễ lại bình tĩnh lại sau những đợt cảm xúc mạnh mẽ. Trong đầu anh lại hiện lên câu nói vừa rồi của Phó Luật Bạch, hoàn toàn hiểu ra. Đồng thời, một tia sáng lóe lên, bóng lưng lướt qua như ma quỷ vừa rồi lại hiện lên trong tâm trí, anh cũng nhớ ra bóng lưng đó là ai.
Anh kín đáo, một lần nữa chuyển ánh mắt sang Phó Luật Bạch, nhìn người đàn ông rõ ràng biết sẽ phải đi chuyến bay đêm, nhưng vẫn chậm rãi và thư thái nhâm nhi ly cà phê mang đi như đang thưởng thức trong một quán cà phê sang trọng, ánh mắt có chút phức tạp.
….
Vị đắng nồng lan tỏa đến vị giác, Thẩm Hi vô thức nhăn mày, nhưng chưa kịp nhăn hẳn, hương thơm nồng nàn đã ngay sau đó, hòa quyện với vị đắng lúc trước, làm loãng đi vị đắng chát này.
Thẩm Hi nhấp từng ngụm cà phê espresso trước mặt, một tay chống cằm, có chút bất ngờ, anh lại thích những thứ có hương vị mạnh mẽ như vậy, thật sự rất khác biệt so với sự điềm tĩnh thường ngày.
Thang máy đi xuống, bàn làm việc của cô vừa vặn đối diện thang máy, qua lớp kính nhìn thấy cửa thang máy mở ra.
Từ trên xuống, cũng chỉ có người của văn phòng tổng giám đốc và văn phòng thư ký.
Thẩm Hi không thay đổi tư thế, cứ như vậy nhìn cửa thang máy, quả nhiên hai giây sau thấy Phó Luật Bạch và Trình Khải Tễ bước ra.
Hai bóng người sánh bước song hành, những bước chân dài thoăn thoắt khiến tốc độ nhanh mà chẳng hề lộ vẻ hấp tấp.
"Bên nhà họ Giả không cần để ý, cứ đi lại bình thường." Phó Luật Bạch vừa đi vừa nói, cũng không nhìn Trình Khải Tễ như chỉ tùy ý dặn dò.
Bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, anh khẽ nghiêng đầu, liền đối diện với một đôi mắt đen láy trong veo.
Cô đang nhìn anh một cách rõ ràng, cằm hơi ngẩng lên, rất kiêu ngạo, không giống những cô gái khác, ngại ngùng khi chủ động tặng quà cho người khác.
Cô chẳng hề bận tâm chuyện anh không nhận ra món quà xuất phát từ mình. Một niềm tin thầm kín khiến cô mặc nhiên cho rằng họ đã có chung một tần số hiểu ngầm, xen lẫn chút kiêu hãnh vô hình mà bản thân cô cũng chẳng ý thức được.
Phó Luật Bạch dừng mắt hai giây, khẽ nhếch môi cười nhạt với cô, như ra hiệu rằng anh biết cô là một cô gái nhỏ rất lễ phép, biết ơn khi được gợi ý và giải đáp, đang cố gắng trở thành "cô Thẩm" đúng nghĩa; đồng thời, cảm ơn món quà của cô, lại như một sự dung túng.
Anh thu ánh mắt lại, nhưng chợt nhớ ra điều gì đó, ánh mắt vừa mới hơi nghiêng đi lại nhìn lại. Khẽ liếc ra ngoài cửa, ánh mắt khó nhận ra.
"?" Đôi mắt tròn xoe mở to, đen láy, sau đó lại hơi cụp xuống, mang theo chút nghi ngờ. Đôi môi mềm mại vô thức hơi bĩu ra, nhưng không hề giả tạo, linh động vô cùng.
"Vậy tôi..." Trình Khải Tễ nghiêng đầu, nhưng khi nhìn thấy nụ cười trên khuôn mặt người bên cạnh, anh quên mất những lời tiếp theo. Nụ cười đó thực ra rất nhạt, nhưng quả thực là một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng, một biểu cảm như vậy xuất hiện trên khuôn mặt luôn điềm đạm, dường như không thể khơi gợi cảm xúc mạnh mẽ, thật sự rất chấn động.
Trình Khải Tễ vô thức nhìn theo ánh mắt của anh, cô gái xinh đẹp tươi tắn dường như hoàn toàn trùng khớp với bóng lưng đó.
"Cậu sao vậy?" Phó Luật Bạch thu ánh mắt lại, nhàn nhạt nhìn anh.
"À?" Trình Khải Tễ như vừa tỉnh lại, khẽ cười gượng để che giấu cảm xúc: "À... không có gì."
Phó Luật Bạch khẽ nhíu mày: "Hai ngày nay cậu sao vậy, cãi nhau với Tiểu Thư à?"
"Làm sao có thể." Lần này nụ cười đã đến tận đáy mắt: "Sao tôi có thể cãi nhau với cô ấy được."
Phó Luật Bạch chậm rãi nói: "Nhưng cô ấy có thể cãi nhau với cậu mà."
"Tiểu Thư sẽ không làm như vậy đâu." Giữa những lời nói có vài phần bảo vệ.
Phó Luật Bạch nhàn nhạt nhìn anh không nói gì, tính khí của em gái mình anh ít nhiều vẫn hiểu được.
…
Cho đến khi bóng dáng đó hoàn toàn biến mất, Thẩm Hi mới thu lại ánh mắt, vừa suy tư vừa nhấp một ngụm cà phê.
Chà.
Đắng đến mức cô tỉnh táo ngay lập tức.
Cô nghiêng đầu, liền thấy Bành Niệm Chân ánh mắt có chút mơ màng, mặt vẫn đỏ bừng: "Cậu không sao chứ? Mặt cậu đỏ lắm."
Bành Niệm Chân khẽ cụp mi mắt, vuốt nhẹ mái tóc bên tai, nói: "Hơi nóng."
"À..." Thẩm Hi khẽ chớp mắt, như nghĩ ra điều gì đó: "Tôi cũng hơi nóng, tôi ra ngoài hóng gió một chút."
Nói xong, cô hối hận ngay lập tức, sợ Bành Niệm Chân sẽ theo sau nói "Tôi cũng đi", không đợi cô phản ứng liền nhanh chóng đứng dậy chuồn theo sau.
Bành Niệm Chân hoàn toàn không để tâm đến chuyện đó, cô khẽ cắn môi.
Trong đầu cô lại hiện lên ánh mắt người đàn ông vừa nhìn qua, mặc dù, trước đó khi cô chào anh thì anh có vẻ lạnh nhạt, nhưng anh vẫn chú ý đến mình. Nếu không thì vừa rồi đã không nhìn cô.
Nghĩ đến đây, nhiệt độ vừa mới hạ xuống một chút lại tăng lên ngay lập tức, mặt cô càng đỏ hơn.
Chỉ có ở lại Thuỵ Thịnh, ở lại bộ phận hành chính, cô mới có thể có nhiều sự giao tiếp và khả năng bên cạnh anh nhiều hơn. Bất kể là vì chính công ty này, hay vì điều gì khác, cô ấy nhất định phải ở lại.
Bành Niệm Chân nhìn bóng lưng Thẩm Hi dần thu nhỏ lại, ánh mắt trở nên có chút u ám.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận