Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Tình Yêu Riêng Tư

Chương 4- Cũng Chưa Từng Nói Cô Ấy Còn Thích Làm Nũng

Ngày cập nhật : 2025-07-27 23:15:03
Phó Luật Bạch đứng ngoài hành lang dài, sự xa hoa bên trong như bị anh tùy ý bỏ lại phía sau. Ánh sáng và bóng tối kéo dài hình bóng của anh ấy, dần dần mờ ảo cho đến khi hòa vào sàn nhà sạch bóng.

Thực sự không ngờ, người mà thầy nhờ giúp đỡ lại chính là cô ấy.

Thoạt nhìn, anh thực sự cảm thấy cô ấy rất ngoan ngoãn, ngũ quan tinh tế và nhỏ nhắn, giọng nói cũng mang chút dịu dàng của con gái Giang Nam, mặc dù giọng nói rất nhẹ và không rõ ràng lắm.

Đặc biệt là đôi mắt trong veo, ngây thơ như hạt thủy tinh ấy, trông vừa ngoan vừa trong sáng, ngây thơ. Nhưng anh vẫn nhớ vào tối qua, khi cô nhìn thẳng vào ba người đàn ông say xỉn đó, trong mắt hoàn toàn giữ vững được bình tĩnh, nét mặt rất sắc sảo, toát lên vẻ lạnh lùng của người ngoài cuộc.

Và cả việc cô ấy đột nhiên chạy vào màn mưa một cách dứt khoát, không chút do dự.

Mặc dù chỉ có hai lần gặp mặt, nhưng thực sự có chút không phù hợp với những gì mà thầy đã nói với anh.

Anh nhìn về hướng người rời đi, nghĩ đến dáng vẻ hoảng loạn tột độ như thể mọi chuyện đã bại lộ, anh dường như thấy đôi đồng tử đẹp đẽ tựa như hạt thủy tinh của cô ấy đang chấn động dữ dội, khuôn mặt nhỏ nhắn vốn tinh xảo dường như sắp nứt ra. Biểu cảm của cô ấy sao lại có thể phong phú đến vậy. Nhưng có ra sao cô ấy vẫn sẽ cố gắng giữ lại thể diện, cố gắng ưỡn ngực ngẩng đầu nhưng cuối cùng lại bước đi lúng túng, anh cuối cùng không nhịn được mà khóe miệng nở một nụ cười.

Đúng lúc này, điện thoại reo. Nhạc chuông của anh cũng rất tĩnh lặng, là nhạc chuông mặc định của điện thoại, âm lượng được điều chỉnh nhỏ nhất.

Nhưng trong hành lang tĩnh lặng chỉ có mình anh, cũng đủ để nghe thấy.

Phó Luật Bạch cụp mắt nhìn màn hình, nụ cười nhạt nhòa trên khóe miệng dần biến mất, trở nên thẳng tắp.



Tại sân thượng.

Trình Khải Tễ cũng rất biết hưởng thụ, đã biến sân thượng thành một quầy bar thư giãn, ba bốn chiếc ghế được bày biện lộn xộn. Khi chán nản vì phải gò mình trong văn phòng suốt ngày dài, mọi người thường lên đây hít chút không khí trong lành. Có người chỉ đơn giản là mang laptop lên làm việc cho đổi gió.

Lúc này không có ai khác, Phó Luật Bạch tùy ý tìm một chiếc ghế ngồi xuống, hơi lười biếng dựa vào lưng ghế. Trên bàn còn có một tờ giấy nhớ có lẽ là của người trước để lại, ánh mắt anh ấy liếc thấy những ký tự rất riêng tư trên đó, nhưng anh không nhìn kỹ.

Giọng nói từ điện thoại vang lên lắp bắp với ngữ điệu kỳ lạ, nghe kỹ mới nhận ra là tiếng Trung, nhưng ngữ pháp thì lộn xộn bời rời. Ấy vậy mà người kia vẫn cố gắng nói bằng được, như thể sợ người ở đầu dây bên kia không vui.

Nhưng trong giọng điệu tràn đầy sự vui mừng không thể tin nổi mà cố gắng kiềm chế.

Phó Luật Bạch khẽ cụp mắt, những ký tự trên tờ giấy nhớ màu xanh không chỉ mang tính cá nhân mà còn được sắp xếp rất ngẫu nhiên, có lẽ chủ nhân của nó là một người rất phóng khoáng. Chữ viết thì rất đẹp, tuy trông phóng khoáng nhưng kết cấu không lỏng lẻo, chắc hẳn đã được rèn luyện.

Người ở đầu dây bên kia đợi vài giây, không nghe thấy câu trả lời, có chút bất an nhỏ giọng dò hỏi: "Ngài Phó?"

Ba chữ này lại được nói rất chuẩn, như thể đã luyện tập vô số lần.

"Đúng vậy, là như vậy." Giọng anh ấy rất nhạt, dường như không có vui buồn gì, nhưng lại như một liều thuốc kích thích truyền vào lòng đối phương, khiến họ kích động đến mức dường như linh hồn cũng đang run rẩy.

Thậm chí cả tiếng mẹ đẻ cũng vô thức nói ra, nhưng sau khi nói xong một câu thì nhận ra, liền vội vàng xin lỗi.

Phó Luật Bạch rất rộng lượng nói không sao, đối phương lúc này mới cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Phó Luật Bạch ngửa người ra sau, ngước mắt nhìn những tòa nhà cao tầng hùng vĩ, cuối cùng tầm nhìn dừng lại trên người Đình Tùng Bách xa xa kia. Tiếng xe cộ không ngừng nghỉ vọng đến độ cao này cũng trở thành những âm thanh rất nhỏ. Gió trên sân thượng vào mùa này vẫn rất mạnh, gió thổi làm lay động cổ áo sơ mi trắng mềm mại của anh, đôi mắt anh trở nên sâu thẳm hơn một chút.



Vừa rồi còn rất dũng cảm, Thẩm Hi lúc này lại đứng chần chừ ngoài cánh cửa đóng kín. Cô cố gắng nhìn xuyên qua khe cửa để xem tình hình bên trong nghe ngóng động tĩnh.

Không biết có phải lần này gặp anh, không có màn mưa và màn đêm che chắn hay không, mà khí chất tỏa ra từ anh ấy quá cao quý, trang nhã, khiến cô vô thức có chút căng thẳng, không dám tùy tiện. Cứ như thể làm bất cứ điều gì không đoan trang, lịch sự một chút cũng là một sự xúc phạm đối với anh.

Vì vậy, cô đã đứng ở đây gần hai mươi phút nhưng vẫn không dám gõ cửa.

"Tìm tôi sao?"

Phó Luật Bạch từ tầng thượng đi xuống, nhìn thấy cảnh này. Anh vốn định rời đi luôn, nhưng đột nhiên nhớ ra còn chút chuyện nhỏ chưa làm, nên lại quay lại. Chỉ thấy người kia đang đứng ngoài cửa, có lẽ vì văn phòng ấm áp, cô chỉ mặc chiếc áo phông trắng tay dài đơn giản, quần jeans ống đứng, hơi cúi người, đang đi đi lại lại, trông hệt như một cây nấm nhỏ.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/tinh-yeu-rieng-tu&chuong=4]


Hóa ra cô ấy không chỉ có biểu cảm phong phú, mà ngay cả dáng người cũng rất khác biệt.

Có lẽ không ngờ tiếng nói lại phát ra từ phía sau mình, Thẩm Hi theo bản năng quay người lại.

Ánh sáng còn sót lại trong hành lang chiếu lên người thiếu nữ, trong trẻo, thuần khiết đến không vướng bụi trần. Ngay cả biểu cảm hơi ngạc nhiên trên khuôn mặt cũng sinh động, tươi tắn. Nhìn thấy người trước mặt, cô ấy theo bản năng bước thêm hai bước về phía trước.

Không thể để người ta phải hạ mình, đồng thời nghĩ xem phải nói chuyện với anh như thế nào, dù sao bây giờ anh ấy trông không giống như người dễ nói chuyện.

Chưa kịp nghĩ xong, đột nhiên chân trái cô trượt nhẹ, "xoạch" một tiếng, suýt chút nữa đã quỳ xuống chào anh, lại còn là kiểu quỳ một chân, đừng nói là đoan trang, lịch sự, cô ấy thậm chí còn sắp không có dũng khí làm người nữa.

May mắn thay, Phó Luật Bạch phản ứng nhanh, hành động nhanh hơn suy nghĩ, theo bản năng đưa tay ra. May mắn là khoảng cách giữa hai người không quá xa, cộng thêm việc Thẩm Hi trượt một đoạn nhỏ, càng rút ngắn khoảng cách giữa hai người nên Phó Luật Bạch mới có thể đỡ được cánh tay cô ấy.

Thực ra chuyện này cũng không thể trách Thẩm Hi quá nhiều. Là do khi Phó Luật Bạch đã đến quầy lễ tân rồi, các thư ký mới nhận được thông báo có nhân vật lớn đến đây, nên họ đã chạy đua với thời gian trong năm phút để lau lại sàn nhà, có lẽ có chỗ vẫn còn nước chưa được lau sạch.

Phó Luật Bạch cũng thực sự hơi bất ngờ, trong mắt anh có chút ngạc nhiên, cố nén nụ cười, ngay cả sắc trầm trong mắt cũng nhạt đi hơn một nửa, "Cô làm gì vậy?"

Thẩm Hi cạn lời nhắm mắt lại.

Quá! Mất! Mặt! Rồi!

Cô ấy tự động hiểu câu nói đó thành: Sao lại hành đại lễ như vậy?

Thực sự quá muốn lấy lại thể diện cho mình, dù sao cũng không muốn anh nghĩ mình thực sự muốn quỳ xuống trước mặt anh ấy. Đầu óc cô đang quay cuồng với tốc độ cao, buột miệng nói ra: "Tôi đang tập yoga."

Thực ra ban đầu muốn nói Thái Cực Quyền, nhưng sợ người có tính cách như anh nhỡ đâu thực sự tập qua, cô sẽ càng cảm thấy mất mặt hơn.

"...Vậy cô cũng khá tập trung đấy." Phó Luật Bạch khẽ chớp mắt, nói chậm rãi, rất giữ thể diện cho cô ấy: "Có thể tập luyện mọi lúc mọi nơi như vậy."

"..."

Mọi. Lúc. Mọi. Nơi.

A a a a!

Thà cứ thừa nhận là đang quỳ lạy anh ấy còn hơn, dù sao nhận lời quỳ lạy của người khác thì nói gì cũng khó.

Ở góc nhìn này của Phó Luật Bạch, anh vừa vặn nhìn thấy đôi tai trắng muốt như thỏ của cô ấy đã đỏ bừng, như sắp chảy máu. Nếu có thể, đôi tai thỏ của cô ấy hẳn đã cụp xuống rồi.

Thôi thì đừng làm khó một chú thỏ.

"Tìm tôi có chuyện gì không?" Anh nhàn nhạt hỏi.

Đúng lúc Thẩm Hi chuẩn bị gục ngã, anh siết nhẹ cánh tay cô, vừa đủ lực để kéo cô đứng thẳng dậy. Cái siết tay ấy như muốn giật cô ra khỏi mớ cảm xúc rối bời đang vây hãm, khéo léo chuyển hướng sang chuyện khác.

Bất chợt nhận ra cánh tay cô bé bỏng đến thế, chỉ một vòng tay đã ôm trọn, anh vội buông ra như bị bỏng.

Thẩm Hi biết anh đang giúp cô giải vây, không tiếp tục truy hỏi chủ đề khiến cô ấy khó xử. Người này dường như cũng không khó gần như vẻ ngoài, có lẽ nói chuyện với anh cũng không phải là không được.

Cô ấy thầm suy nghĩ, đồng thời nhìn quanh tầng một trống trải, bốn phía đều thông với nhau, sợ lát nữa có người đến, cô nhìn anh dò hỏi: "Phó Luật Bạch, chúng ta có thể vào trong nói chuyện không?"

Khi nói, cằm cô còn hất về phía văn phòng.

Có việc cầu xin người, nên cô nói chuyện đặc biệt nhẹ nhàng dễ nghe.

Nhưng kỳ lạ thay, giọng nói ấy lại càng lúc càng dịu dàng, mềm mại hơn.

Phó Luật Bạch lần đầu tiên nghe thấy có người gọi tên mình như vậy, mỗi chữ đều được nhấn rất nhẹ và mềm mại, lại mang chút do dự kéo dài, nhưng không phải kiểu dính líu có ý đồ. Như một chú thỏ dùng đôi tai mềm mại, nhẹ nhàng chạm vào trái tim người ta.

Ánh mắt anh khẽ khựng lại, thông tin của thầy có phải quá không chính xác không, cũng chưa từng nói cô ấy còn thích làm nũng.

"Đi thôi." Phó Luật Bạch ngước mắt, đi trước, còn lịch sự mở cửa cho cô.

Thẩm Hi lần đầu tiên nhìn thấy toàn cảnh căn phòng làm việc này, quả thực rất hoành tráng và lộng lẫy. Cô lặng lẽ quan sát, nhưng luôn cảm thấy nó không phù hợp với khí chất của người bên cạnh, không giống gu của anh ấy.

Phó Luật Bạch đứng một bên, không thúc giục, ngược lại ánh mắt nhàn nhạt lướt qua ghế sofa tiếp khách cũng như vị trí gần cửa ra vào và bàn làm việc, dường như anh cũng không quá quen thuộc với bố cục căn phòng này. Cuối cùng, anh ấy dừng lại ở một chỗ nào đó, đi đến, rót hai cốc nước rồi quay lại, đưa cho cô một cốc.

Thẩm Hi cảm ơn và nhận lấy, uống một ngụm. Sau đó, như thể cuối cùng đã nghĩ đến chuyện chính hoặc cuối cùng đã chuẩn bị tâm lý xong, cô ấy dè dặt mở lời: "Anh có thể... đừng nói với chú tôi không?"

"Nói gì?" Phó Luật Bạch cầm chiếc cốc giấy dùng một lần không uống, dường như chỉ muốn rót cho cô ấy một cốc, anh khẽ liếc nhìn cô "Nói Hi Hi ngoan lắm, người khác nói gì cũng nghe, sẽ không bao giờ tức giận hay mất bình tĩnh."

Anh nói quá đỗi nghiêm túc, dùng giọng điệu bình thản, không cảm xúc và có trật tự độc đáo của riêng mình, nhất thời khiến người ta không phân biệt được là đang nghiêm túc hay đang nói đùa.

Tễn gọi thân mật "Hi Hi" được anh đọc ra như vậy, cô sững người một lúc.

Sau đó, dần dần phản ứng lại, khuôn mặt lập tức nóng ran.

Chú này, sao chú ấy lại nói như vậy chứ!

"Anh với chú tôi," cô nhìn anh, vừa ngượng ngùng vừa nghi hoặc hỏi, "Hai người rất thân sao? Chú ấy dạy anh trong thời gian rất lâu sao?"

Nếu không thì sao lại nói khoa trương như vậy, giọng điệu lại thân thiết đến thế, gần như là trút bầu tâm sự không giữ lại gì. Chú cô cũng từng nhờ các thầy cô giáo trong trường chăm sóc cho cô, nhưng chưa bao giờ dùng giọng điệu khoa trương như vậy, luôn chỉ nói đến mức độ vừa phải, dù sao chú vẫn là người rất khiêm tốn.

Thế nhưng với mức độ từ ngữ này, cô ấy thậm chí cảm thấy sinh viên cao học do chú ấy trực tiếp hướng dẫn cũng sẽ không thân thiết đến vậy.

Cứ như thể họ thân thiết tựa gia đình, nhưng lại không xem cô là đàn em mà coi như bạn cùng trang lứa, khiến cô vô tình bị giáng xuống một thế hệ. Cái cảm giác ấy khiến lòng Thẩm Hi chợt dâng lên một nỗi phức tạp khó tả, xen lẫn chút bứt rứt khó chịu.

"Giáo sư Thẩm là một giáo sư rất xuất sắc, nhưng thật tiếc là tôi chỉ học với giáo sư Thẩm một học kỳ." Phó Luật Bạch khẽ xoay chiếc cốc giấy, "Thân, cũng nên coi là thân thiết."

Thẩm Hi đang định hỏi "Mới một học kỳ mà sao hai người lại thân thiết đến mức này?" thì cánh cửa phòng làm việc đột nhiên bị mở ra từ bên ngoài, cắt ngang lời cô chưa kịp nói.

Trình Khải Tễ chậm rãi bước vào, mặc một bộ vest chỉnh tề vì phải đến công ty. Ban đầu anh ấy định đi cùng Phó Luật Bạch, nhưng ở nhà đột nhiên xảy ra chút chuyện cũng rất kịch tính. Mẹ anh đột nhiên phát hiện một cây son môi trong xe của bố, màu son rất trẻ trung, nhìn là biết không phải màu mà mẹ thường dùng. Mẹ thậm chí còn nói thẳng rằng đã giữ thể diện cả đời rồi, già rồi lại không kiềm chế được, khiến bố của anh ấy cũng rất tủi thân.

Khi anh ấy đến, hai người đã cãi nhau không ngừng. Anh vừa xoa dịu hai bên, vừa lén hỏi bố có thực sự làm gì không, khiến bố cũng mắng cho anh ấy một trận, nói rằng nếu thực sự làm gì thì có cần đợi đến bây giờ không.

Không ngờ lời này lại bị mẹ nghe thấy, bà ấy càng nổi giận hơn, nói rằng thực ra đã muốn tìm lâu rồi đúng không, đúng là thiệt thòi cho bố của anh.

Cãi nhau khiến Trình Khải Tễ đau đầu, cuối cùng mới phát hiện ra rằng có một lần anh ấy và bạn gái Tiểu Thư đến nhà ăn cơm, xe của anh đã được đưa đi bảo dưỡng, sau bữa ăn thì dùng chiếc xe này đưa bạn gái về nhà.

Thế là mới xảy ra chuyện này.

Vì vậy, anh ấy bị kéo dài thời gian đến bây giờ mới đến, thực sự đang rất cần thứ gì đó để thay đổi tâm trạng. Nên khi gặp Phó Luật Bạch liền không nhịn được mà nói: "Tam ca, hôm qua anh về sớm tiếc quá, bỏ lỡ một đoạn tấu hài miễn phí, cô bé đó thực sự đỉnh, chửi người một tràng nghe hay ghê."

Thẩm Hi: "..."

Anh ấy đang nói... cô sao?

Phó Luật Bạch không động, chỉ khẽ liếc nhìn, nhàn nhạt nhìn cô một cái.

Như thể đang xác nhận suy nghĩ của cô, cảm xúc vừa rồi lại lập tức bị kéo về, vô cớ bị công khai xử tử, anh ơi, cầu xin anh đừng nói nữa mà.

Trình Khải Tễ theo ánh mắt của Phó Luật Bạch, mới phát hiện ở đây còn có một người, vì ở vị trí đứng khi nảy cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng của Phó Luật Bạch, che khuất hoàn toàn người kia. Biết mục đích của Phó Luật Bạch đến đây, lại nhìn thấy dung mạo của người trước mặt, anh ấy lập tức hiểu ra.

"Ôi, đây là cô bé ngoan kia phải không? Cô bé ngoan à." Anh ấy chào hỏi một cách lịch sự nhưng không kém phần nhiệt tình.

Ngay cả vị này cô chưa từng gặp mặt qua, cũng biết cô là một "bé ngoan" sao?

Thẩm Hi khẽ trợn mắt há miệng, gần như tuyệt vọng: "Chào anh."

Không ổn rồi.

Trình Khải Tễ hơi sững sờ, nhìn cô ấy một cách nghiêm túc, như đang suy nghĩ: "Giọng này, sao nghe quen thế nhỉ, chúng ta đã gặp nhau rồi sao cô bé?"

"..."

Thẩm Hi không có biểu cảm gì, rất thực tế, nhưng giọng nói không ổn định đã gần như tố cáo cô: "Không có."

Trong đầu cô bắt đầu điên cuồng gào thét, a a a a vậy là Phó Luật Bạch đã nói với người khác rồi sao?

Nếu đặt mình vào góc nhìn của anh, anh nói với bạn bè xung quanh rằng mình sẽ giúp đỡ một "cô bé ngoan", rồi quay lại "cô bé ngoan" này lại bị lộ tẩy trước mặt mọi người, thì mặt mũi của anh ấy để đâu đây?

Trong tình huống này, cô làm sao có thể nói chuyện với anh, nhờ anh giữ bí mật với chú của mình?

Đây không phải là, đang điên cuồng nhắc nhở anh ấy rằng anh ấy suýt chút nữa đã mất mặt vì cô hay sao.

Cô ấy chính là tự chuốc lấy sự sỉ nhục.

Phó Luật Bạch lúc này lại không nhanh không chậm nói: "Lát nữa nên để Dũ Khải Nhiên thiết kế lại khu vực ghế ngồi ở tầng hai đi."

"Hả?" Trình Khải Tễ có chút mơ hồ, không hiểu lắm, nhưng lập tức cảnh giác, dò hỏi: "Có chỗ nào không tốt sao?"

Phó Luật Bạch cười một chút, tuy nói là với anh, nhưng ánh mắt lại nhàn nhạt nhìn Thẩm Hi, hàm ý sâu xa nói: "Tầm nhìn không tốt lắm."

Không tốt sao? Anh thấy đã rất tốt rồi mà.
Trình Khải Tễ vẫn còn bối rối, nhưng Thẩm Hi lại hiểu rõ. Dựa trên cuộc đối thoại, họ lúc đó hẳn là ở tầng hai, ý của anh là tầm nhìn rộng hơn một chút, sẽ không chỉ thấy giọng nói của cô quen thuộc, mà cả dung mạo cũng rất quen thuộc nữa đấy :)

Tuy nhiên, chuyện này cũng không trách thiết kế của Dũ Khải Nhiên, thực ra là hôm đó, hai người họ cười đến nỗi ngồi không vững, còn bị che khuất tầm nhìn. Cộng thêm lúc đó toàn bộ quán bar đều chìm trong ánh đèn mờ ảo, Thẩm Hi lại chạy rất nhanh, nên mới không nhìn rõ mặt.

Nhưng chuyện này lại khiến Trình Khải Tễ để tâm, quay đầu liền gọi điện thoại báo cho Dũ Khải Nhiên.

Dũ Khải Nhiên bỗng nhiên hiểu ra: "Chẳng trách Tam ca tối qua về sớm thế."

Vừa trao đổi xong, anh ấy đã nhanh chóng liên hệ với đội ngũ thiết kế, yêu cầu họ lập tức triển khai một phương án mới.

Bình Luận

0 Thảo luận