5
Ngày Minh Nguyệt đến, ta bị hạ lệnh nhốt trong viện, không được bước ra ngoài.
Rảnh rỗi không có việc gì làm, ta lấy roi đã lâu không động tới ra luyện một chút.
Nào ngờ cả nhà lại đưa Minh Nguyệt tới, ta suýt nữa quất một roi trúng vào mặt Chu Tuyền Nhi.
May là ta phản ứng kịp, thu roi lại đúng lúc, không đánh trúng nàng ta.
Thế nhưng Chu Tuyền Nhi vẫn bị dọa đến mức ngồi bệt xuống đất.
"Chu Ninh Hi, ngươi đang làm gì vậy?"
Chu Nghĩa Phàm lập tức đỡ lấy muội muội mà hắn yêu quý nhất, ngẩng đầu lên quát ta: "Ngươi xem ngươi có chút dáng vẻ nào của nữ nhi không? Ngươi nhìn công chúa Minh Nguyệt mà học hỏi đi."
"Phàm nhi, chớ nói bậy! Nàng sao có thể so với công chúa Minh Nguyệt?" Chu phu nhân lập tức chen vào.
"Điện hạ, thật khiến người chê cười rồi." Sắc mặt Chu phu nhân vô cùng khó coi nhưng vẫn phải gắng gượng nở nụ cười lấy lòng Minh Nguyệt.
Khi nhìn về phía ta, đáy mắt bà ta thoáng qua một tia chán ghét.
Như thể ta đã làm bà ta mất mặt đến mức không ngẩng đầu lên được.
"Còn đứng đó làm gì, còn không mau hành lễ với công chúa điện hạ!"
Sự cố hôm nay, nói không có bàn tay của Chu Tuyền Nhi nhúng vào thì ta tuyệt đối không tin.
Chỉ e nàng ta cố tình muốn ta mất mặt trước Minh Nguyệt.
Ta thu roi lại.
Bước lên phía trước, dưới ánh nhìn ngơ ngác không hiểu chuyện của Minh Nguyệt, ta qua loa hành lễ: "Tham kiến công chúa điện hạ."
"Quỳ xuống, hành lễ cho đàng hoàng với công chúa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-tr-v-c-n-qu-t-c-nh&chuong=3]
Chu lão gia dường như cực kỳ tức giận với thái độ của ta.
Cuối cùng vẫn là Minh Nguyệt lên tiếng: "Thôi được rồi, chỉ là chuyện nhỏ, đừng làm ầm ĩ, bản công chúa muốn đi rồi."
"Điện hạ, trong phủ đã chuẩn bị chút rượu nhạt, mong công chúa nể mặt nếm qua một chút."
Minh Nguyệt bật cười lạnh một tiếng. Từ biểu cảm của nàng ấy, ta có thể nhận ra, nàng đã nổi giận.
"Bản công chúa không ăn nữa, lão bản của Hồng Thiên tửu lâu đã mở tiệc khoản đãi bản công chúa rồi."
Dứt lời, cả đoàn người lại rầm rộ rời đi.
Trước khi rời khỏi, nàng ấy quay đầu lại, nhìn ta thật sâu.
6
Tối hôm đó, ta liền đến Hồng Thiên tửu lâu.
Khi ta trèo qua cửa sổ vào trong, liền bị Sở Minh Nguyệt ôm chầm lấy.
"Hi Hi."
Ta và Minh Nguyệt tuy không phải tỷ muội ruột nhưng tình cảm lại chẳng khác gì ruột thịt.
Tính cách của Minh Nguyệt và ta khác biệt rất lớn. Ta từ nhỏ đã thích múa đao lăn xả, còn nàng ấy thì yêu thích cầm kỳ thư họa.
Dù vậy, quan hệ giữa chúng ta vẫn vô cùng thân thiết.
"Sao đám người Chu gia đó lại dám đối xử với ngươi như vậy, thật khiến ta tức ch.ết! Ta phải lập tức bảo hoàng huynh hạ chỉ, bắt bọn họ nếm mùi."
"Ngươi đừng xúc động, đừng quên ta đến Tô Thành là vì chuyện gì." Ta nhẹ giọng trấn an nàng.
Minh Nguyệt khẽ gật đầu: "Ta biết."
Cũng chính vì vậy nên hôm nay Minh Nguyệt mới không nói ra thân phận thật sự của ta.
Nàng luôn là một nữ tử thông minh.
Ta đến đây là có nhiệm vụ.
Có người nặc danh tố cáo, nói rằng trong Tô Thành quan lại tham nhũng hoành hành.
Sau khi trở về từ biên cương, ta đã biết hoàng huynh có ý định phái người đến Tô Thành điều tra nhưng nếu công khai cử người đến, bọn họ nhất định sẽ chuẩn bị kỹ càng, đến lúc đó khó lòng thu được chứng cứ, vì vậy chỉ có thể âm thầm tiến hành.
Ta vốn định đến Tô Thành một chuyến nên liền tiếp nhận nhiệm vụ này.
Ta dẫn theo không ít thân tín, giả dạng làm thương nhân nước ngoài, cư trú tại đây, đồng thời bắt đầu điều tra một cách bí mật.
"Ngươi đến đây làm gì?" Ta hỏi.
"Không phải vì mẫu hậu lo lắng cho ngươi hay sao. Lần này ta mang theo rất nhiều người, chỉ cần ngươi ra lệnh, bọn họ lập tức sẽ xuất hiện bảo vệ ngươi. Cái này cho ngươi."
Minh Nguyệt đặt một quả pháo hiệu vào tay ta, ánh mắt nàng tràn đầy xót xa nhìn ta.
"Chu gia đối xử với ngươi như vậy, nếu… nếu vụ án tham nhũng lần này có liên quan đến Chu gia, Hi Hi, ngươi sẽ làm thế nào?"
Chu gia là đại phú hào của Tô Thành, quan hệ với quan phủ vô cùng chặt chẽ.
Một vụ án tham ô quy mô lớn như vậy, nói không có dính líu đến Chu gia thì thật quá khó tin.
7
Hôm sau, Chu phu nhân đích thân đến tìm ta.
Cùng lúc, bà ta còn dẫn theo một nam nhân.
Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ta, ánh mắt của gã đã dính chặt lên người ta.
Ánh nhìn dính nhớp như thế khiến ta vô cùng khó chịu.
Nếu không phải còn có người ở đây, ta đã móc mắt gã xuống rồi.
Chu phu nhân ngồi xuống cạnh ta, nắm lấy tay ta, khuyên nhủ bằng giọng điệu đầy quan tâm: “Hi Hi, năm nay con cũng đến tuổi nên lập gia đình rồi, mẫu thân đã chọn cho con một nhà rất tốt.”
“Con xem, đây là Tống Cường. Tống gia cũng là danh môn, gia sản bạc triệu. Con gả qua đó, nhất định sẽ sống sung sướng!”
Tống Cường xoa tay, liếm môi, ánh mắt không hề kiêng dè mà đặt lên người ta: “Chu tiểu thư thật là xinh đẹp, không uổng công ta bỏ ra mười vạn lượng bạc. Yên tâm, sau này đi theo ta, ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.”
“Chu phu nhân, hay là bà tránh đi một lát, để ta và Chu tiểu thư bồi dưỡng tình cảm một chút?”
Chu phu nhân gật đầu, dường như còn muốn nói gì đó, ánh mắt có phần khó xử nhìn về phía ta.
Là sợ ta sẽ từ chối?
Bạc đã nhận rồi, đến giờ mới lộ ra dáng vẻ như vậy, không thấy là quá muộn sao?
Ta cười khẩy: “Chu phu nhân, bà yên tâm đi, ta nhất định sẽ bồi dưỡng tình cảm với hắn thật là tốt.”
Chu phu nhân thở phào nhẹ nhõm: “Thế thì tốt, con ngoan hơn trước nhiều rồi.”
Đợi Chu phu nhân rời đi, Tống Cường liền không nhịn được mà nhào tới phía ta.
Ta nhẹ nhàng né sang một bên, giữ khoảng cách ba bước với gã.
“Gấp cái gì?”
“Lão tử bỏ ra mười vạn lượng bạc, phải xem xem có đáng đồng tiền không chứ! Nào, cho ta ôm một cái, thử xem cảm giác ra sao.”
Muốn ôm ta? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!
Ta bật cười lạnh, tay phải đã rút ra cây roi, một roi quất thẳng vào cánh tay gã, tiếp đến là đùi, rồi lưng...
“Ngươi dám đánh lão tử? Lão tử đã đưa cho mẫu thân ngươi mười vạn lượng bạc, ngươi chính là người của lão tử, ái da…”
Trên mu bàn tay gã hằn rõ một vết roi đỏ thẫm.
“Con đàn bà chanh chua này, cả đời ngươi chẳng ai thèm lấy đâu! Ngươi cứ đợi đấy, đừng để rơi vào tay ta!”
Vừa dứt lời, roi dài đã quấn chặt mấy vòng quanh cổ gã.
Ta chỉ hơi siết một chút, gã đã lăn lộn dưới đất, vừa ho vừa kêu gào xin tha.
“Đừng đánh nữa… đừng đánh nữa…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận