Chỉ mấy ngày sau khi khải hoàn trở về, ta quay lại nhà cha nương ruột.
Cả nhà đều nói ta không bằng đứa con gái giả mạo kia.
Lúc không có ai, nàng ta ngạo nghễ nói: “Ngươi đừng vọng tưởng làm thiên kim tiểu thư của Chu gia. Phụ mẫu và ca ca yêu thương đều là ta.”
“Mười mấy năm tình thâm cùng bầu bạn, chút huyết thống mỏng manh ấy của ngươi sao sánh được?”
Về sau, ta lấy danh nghĩa tội tham ô bắt hết bọn họ vào ngục, lúc ấy họ mới bàng hoàng nhận ra.
Sở Ninh Hi ta là công chúa do Thái Thượng Hoàng thân phong, nắm trong tay hàng chục vạn binh mã, là Chinh Tây đại nguyên soái.
Ta tham thứ gì ở Chu gia chứ?
1
Khi ta còn chinh chiến nơi biên ải, có một binh sĩ từ Tô Thành đến báo tin rằng đã tìm được cha nương ruột của ta.
Sau khi trở về, ta lập tức đến gặp họ.
Chu phu nhân nhìn thấy bớt hình cánh bướm trên tay ta, lại thấy dung mạo ta giống bà ta thuở trẻ đến kinh ngạc thì lập tức xác định rằng ta chính là con gái ruột của họ.
Chu gia là gia tộc giàu có bậc nhất Giang Nam, mấy đời phú quý.
Chu lão gia và phu nhân có một trai một gái.
Con trai là Chu Nghĩa Phàm, còn con gái chính là ta.
Còn Chu Tuyền Nhi hiện tại, thật ra là con của nhũ mẫu Chu phủ năm xưa.
Khi đó, nhũ mẫu vì muốn con gái mình sống cuộc đời sung túc nên đã nảy sinh ý định tráo đổi.
Sau khi tráo xong, bà ta không muốn nuôi ta nên ngay sau đó đã vứt bỏ ta luôn.
Kẻ làm điều ác ắt gặp báo ứng. Chẳng bao lâu sau, nhũ mẫu mắc trọng bệnh.
Có lẽ sợ sau khi ch.ết sẽ xuống địa ngục, lúc lâm chung bà ta mới nói ra sự thật.
Lúc đó, Chu gia đã nuôi dưỡng Chu Tuyền Nhi sáu năm, tình cảm sâu đậm, không đành lòng vứt bỏ.
Thế là bọn họ vừa cho người tìm kiếm ta, vừa giữ đứa trẻ kia ở lại bên mình, coi như ruột thịt.
Lần đầu gặp lại cha nương, ta không thể thốt nên lời gọi một tiếng 'phụ mẫu'. Chu phu nhân cũng không trách cứ, chỉ quay sang cô nương đứng cạnh có tuổi tác xấp xỉ ta, dịu dàng nói: 'Đi đi, Tuyền Nhi, dẫn tỷ tỷ dạo một vòng quanh viện.
Ý tứ của phu nhân, ta hiểu rõ. Bà ta hy vọng ta và Chu Tuyền Nhi có thể hòa thuận.
Chu Tuyền Nhi gật đầu chạy tới, nắm lấy tay ta, ngọt ngào thưa: “Mẫu thân yên tâm, con sẽ đưa tỷ tỷ đi. Tỷ ấy bên ngoài đã chịu khổ nhiều rồi, từ nay có nhà rồi, con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tỷ.”
Ánh mắt Chu phu nhân đầy tán thưởng, ta cũng nhẹ nhàng gật đầu, thuận theo.
Trên đường đi, ta vừa ngắm nhìn cảnh sắc trong Chu phủ, quả thật mang vẻ yên bình thanh nhã của vùng Giang Nam, là thứ ta chưa từng thấy nơi biên cương.
Đi được một đoạn, Chu Tuyền Nhi bất ngờ buông tay ta ra. Ta hơi khựng lại.
Chỉ nghe nàng ta cất giọng khinh thường: “Sở Ninh Hi, ta cảnh cáo ngươi. Đừng tưởng rằng trở về rồi thì có thể thay đổi điều gì. Phụ thân, mẫu thân, ca ca... người họ yêu thương chỉ có ta.”
Ta kinh ngạc vì nàng ta thay đổi thái độ quá nhanh, nhất thời chưa kịp phản ứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/thi-n-kim-th-t-tr-v-c-n-qu-t-c-nh&chuong=1]
“Nói đi, nếu ta và ngươi cùng rơi xuống nước, ca ca sẽ cứu ai trước?”
Khóe mắt ta liếc thấy Chu Nghĩa Phàm đang đứng cách đó không xa.
Thảo nào nàng ta cố tình dừng bước khi lên cầu.
Dưới cầu là một con kênh nhân tạo, nước trong vắt, có thể nhìn thấy đàn cá bơi lội tung tăng.
Nhưng dẫu có rơi xuống cũng chẳng thể ch.ết đuối được.
Nàng ta thật biết chọn chỗ.
Hơn nữa, từ nhỏ ta đã giỏi bơi lội, không những không ch.ết đuối mà còn có thể tiện tay cứu nàng ta lên.
Nào ngờ vừa dứt lời, nàng ta đột nhiên dùng cả hai tay đẩy mạnh, muốn kéo ta cùng ngã xuống nước.
Ta thuận thế nắm lấy cổ tay nàng ta, hơi dùng lực, chỉ nghe “rắc” một tiếng.
Chu Tuyền Nhi hét lên đau đớn, buông tay khỏi áo ta.
Một tiếng “bõm” vang lên, nàng ta rơi xuống nước.
Nàng ta vùng vẫy liên tục, lắp bắp kêu cứu: "Cứu... cứu mạng...”
Ta đứng trên cầu, trầm mặc, đang phân vân có nên cứu hay không.
Thì một thân ảnh từ xa chạy vụt đến, nhảy xuống nước, nhanh chóng kéo nàng ta lên bờ.
Chu Nghĩa Phàm ôm lấy Chu Tuyền Nhi, quay lại, giận dữ quát lên: “Sở Ninh Hi, ngươi độc ác đến mức nào mới có thể đẩy Tuyền Nhi xuống nước như vậy!”
Chu Tuyền Nhi run rẩy trong vòng tay hắn, khóc lóc kêu đau.
Chu Nghĩa Phàm không nói thêm lời nào với ta, chỉ ôm nàng ta rời đi.
Ta khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ thở dài.
Quyết định nhận lại thân thích có lẽ là một sai lầm.
Ở trong cung bao năm, ta chưa từng thấy những trò hạ lưu như vậy.
Thật đúng là mở mang tầm mắt.
2
Đại phu đã đến.
Tay của Chu Tuyền Nhi bị trật khớp, tạm thời không thể cử động. Thân thể cũng nhiễm phong hàn, cần uống thuốc tĩnh dưỡng.
Ta vốn không dùng nhiều lực, nếu không, tay nàng ta há lại chỉ đơn giản là trật khớp?
Nàng ta bất ngờ lao đến, kích thích phản ứng bản năng trong ta.
Chu lão gia và Chu phu nhân cho người gọi ta đến.
Khi gặp lại họ, ta có thể cảm nhận được ánh mắt hai người nhìn ta.
Là ánh nhìn vừa trách cứ, vừa thất vọng.
Chu phu nhân mở lời: “Hi Hi, ta biết con có nhiều oán hận với Tuyền Nhi. Nhưng chuyện năm xưa không liên can gì đến con bé, dẫu có thế nào, con cũng không nên ra tay với nàng, lại còn đẩy nàngxuống nước.”
“Con làm vậy, chẳng khác nào muốn lấy mạng nàng!”
Sắc mặt bà ta đầy vẻ hận sắt không thành thép.
Nhưng ta thật sự chẳng có gì để oán hận Chu Tuyền Nhi. “Chu phu nhân, nếu ta nói là do chính nàng ta tự chuốc lấy thì bà có tin không?”
Chu Nghĩa Phàm lập tức bước ra, chỉ tay vào mặt ta, lớn tiếng quát: “Ngươi đừng nói bậy! Tuyền Nhi từ nhỏ đã đơn thuần thiện lương. Ta tận mắt chứng kiến ngươi đẩy muội ấy xuống nước, còn dám chối cãi!”
Vậy thì ta chỉ có thể nói, ánh mắt của hắn thật sự mù đến thấu đáy.
Chu lão gia cũng lên tiếng đúng lúc, gương mặt đầy thất vọng: “Hi Hi, nếu con biết sai, vẫn còn cơ hội hối cải.”
Tốt lắm, ba người không một ai tin ta.
Muốn ta gánh tội thay sao?
“Ta đã nói, không phải ta làm.”
Chuyện không phải do ta gây nên, đương nhiên ta sẽ không nhận.
Chu lão gia giận dữ, cầm gậy muốn đánh ta nhưng Chu phu nhân đã kịp thời ngăn lại.
Một lúc lâu sau, bà ta mới thở dài một tiếng thật dài: “Thôi thôi, chuyện này cũng chẳng thể trách con. Những năm qua con ở bên ngoài, hẳn là không có ai dạy dỗ chu đáo. Chuyện lần này cứ bỏ qua đi.”
Cuối cùng, Chu phu nhân cũng rủ lòng từ bi mà tha thứ cho ta.
Nhưng sự kỳ vọng trong lòng ta đối với hai chữ “người thân” lại vơi đi hơn phân nửa.
Bọn họ thật sự là người thân của ta sao?
Tình thương của cha nương, sự yêu quý của ca ca, dường như chưa từng dành cho ta.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận