Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA VỐN LÀ NỮ CHÍNH

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-08-15 13:07:24
9
Ta và Hạ Vân Chu cùng nhau tiến về phương Bắc, chém gi.ết hàng trăm hàng nghìn yêu ma, rõ ràng cảm nhận được nội lực của mình đã tăng tiến vượt bậc.
Cảm giác sức mạnh cuồn cuộn tràn khắp cơ thể ấy hoàn toàn khác với việc ngày ngày thiền định tu luyện trong tông môn.
Cái trước là “thực chiến sinh chân tri” như thể bỗng chốc ngộ ra đạo lý ẩn sâu, cái sau chỉ là “giấy trắng mực đen” giống như chim trong lồng, dẫu có cánh cũng khó tung bay.
Yêu quái bị tiêu diệt càng nhiều, nghĩa là càng nhiều bách tính được cứu. Nhưng càng như thế, lòng ta lại càng trĩu nặng.
Ta có thể cứu họ một lần, vậy nếu yêu quái quay lại lần thứ hai, thứ ba thì sao?
Sức của một người quá đỗi nhỏ bé.
Ta có thể chém yêu nhưng không thể chém sạch hết yêu ma thiên hạ.
Huống hồ điều kiện tu tiên vô cùng khắc nghiệt, các tông môn trên giang hồ tuyển chọn đệ tử đều dựa vào linh căn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=7]

Nhưng phần lớn người thường vốn không có linh căn, đến bước đầu tiên của tu luyện cũng chẳng thể bước vào, đồng nghĩa với việc họ hoàn toàn không có khả năng tự vệ.
Chỉ cần gặp phải một yêu quái có tu vi thấp, bọn họ cũng chỉ có một con đường ch.ết.
Mà những kẻ có linh căn bước lên con đường tu tiên, mục tiêu tối thượng của họ lại là phi thăng thành tiên, trở thành chân thần bất tử bất lão.
Dù số người thực sự phi thăng thành tiên ít đến mức đáng thương nhưng tu sĩ nào cũng ôm chút may mắn, hy vọng mình sẽ là ngoại lệ.
Những kẻ có khả năng diệt yêu lại đóng cửa bế quan trong tông môn, còn những bách tính không có năng lực tự vệ thì phải đối diện với yêu ma ở bên ngoài.
Cứ như vậy, vĩnh viễn không thể giải được bài toán này.
Mỗi khi ta bị những suy nghĩ ấy kéo xuống đáy, phía Hạ Vân Chu lại xảy ra đủ thứ tình huống dở khóc dở cười, rồi lôi ta ra làm tấm lá chắn.
Nhờ thế, suốt dọc đường ta thật sự nhận ra một điều Hạ Vân Chu không hề nói quá, y quả thật rất giỏi lấy lòng người.
Trên đường rèn luyện, ngoài việc giúp nhiều ngôi làng tiêu diệt yêu ma hoành hành, thì phần lớn vẫn là tiếp xúc, giao thiệp với con người.
Ta không giỏi ăn nói, còn Hạ Vân Chu thì như cá gặp nước.
Bất kể nam nữ, già trẻ, tính tình ôn hòa hay nóng nảy, y đều nhanh chóng hòa nhập được với họ.
Đến lúc rời đi, mấy ông lão lại muốn nhận y làm nghĩa tử, mấy bà cô bà thím thì nắm chặt tay không buông, hết lời khen y vừa khôi ngô vừa nhân hậu, còn muốn giới thiệu nữ nhi hoặc chất nữ cho y quen biết.
Những lúc ấy, y liền kéo ta lại, cười rạng rỡ giới thiệu: "Xin lỗi, ta có vị hôn thê rồi."
Thế là mọi sự chú ý lập tức dồn cả về phía ta. Ta còn chưa kịp nuôi dưỡng nỗi buồn thì đã phải bận rộn đối phó với đủ loại câu hỏi từ bốn phương tám hướng.
Lúc không có ai, ta len lén hỏi Hạ Vân Chu làm thế nào mà được người người yêu quý như vậy. Y chỉ thần bí lắc đầu: "Không thể nói. Nói rồi nàng sẽ chẳng cần tới ta nữa."
Ta bật cười, đành mặc y tung hoành.
Quét sạch một số thôn xóm ở phương Bắc, ta và Hạ Vân Chu chuẩn bị xuôi về các làng mạc phía Nam.
Khi đi qua trấn Mã Đề nằm giữa ranh giới nhân gian và yêu giới, chúng ta phải vòng qua vài quán trọ mới tìm được một phòng trống. Hỏi thăm tiểu nhị mới biết, khách khứa đông đúc là vì đại hội tông môn năm năm một lần đã khai mạc, mà trấn Mã Đề là con đường bắt buộc phải qua để tới địa điểm thi đấu.
Nghe ba chữ “đại hội tông môn”, ta như chợt thấy xa xăm.
Đếm lại thời gian, ta đã rời Huyền Thiên Tông hơn một năm.
Ta không mấy bận tâm tới diễn biến các trận đấu.
Nhưng trời lại chẳng chiều lòng người, trấn Mã Đề địa thế hiểm trở, mấy ngày nay mưa lớn liên miên, kẻ bị mắc kẹt ngoài ta và Hạ Vân Chu còn có không ít đạo sĩ, tu sĩ không thể tới được nơi thi đấu.
Ở quán trọ, ngoài việc tĩnh tâm đả tọa, ăn rồi ngủ, mỗi lần xuống lầu kiếm cái ăn, ta lại bất đắc dĩ phải nghe mọi người bàn luận về giải đấu.
Khác hẳn kiếp trước.
Ta đã từ kẻ tham dự biến thành người đứng ngoài cuộc.
Ngày trận chung kết kết thúc, những dòng chữ mà kiếp trước ta nhìn thấy khi hấp hối đã không xuất hiện. Cũng chẳng nghe ai nhắc tới những danh xưng như “thiếu nữ thiên tài” hay “Chích Phượng Minh Thiên”. Ta đại khái hiểu, đời này Lục Thanh La không giành được quán quân.
Ta chẳng thể nói là vui mừng, dù sao ta và nàng ta cũng sẽ chẳng còn bất kỳ dây mơ rễ má nào.
Nhưng ta không ngờ, biến cố lại ập đến nhanh đến thế.

Bình Luận

0 Thảo luận