Thật châm biếm.
Thấy ta, mọi người cúi đầu lí nhí: “Bái kiến sư tỷ.”
Sư đệ thân thiết nhất của ta, Lộ Chiêu Trạm, vội giải thích: “Sư tỷ, bọn đệ đã luyện mấy canh giờ rồi, chỉ nghỉ một chút thôi.”
Những người khác cũng gật đầu phụ họa.
Ta nhìn thẳng vào mắt Lộ Chiêu Trạm, thấy rõ sự chột dạ, giọng hắn nhỏ dần.
Hắn là người từ nhỏ được ta cầm tay dạy kiếm pháp và thuật bói.
Kiếp trước, hắn vô tình mở ấn phong của Yêu Vương, suýt gây đại họa, ta đã hiến ra nội đan cứu hắn, tranh thủ thời gian để chư vị trưởng lão các môn phái đến cứu.
Cũng vì vậy mà trong đại hội tông môn sau đó, ta giao đấu với Lục Thanh La chưa đến ba chiêu đã ngã xuống.
Nhưng hắn thì sao? Lúc ta thổ huyết ngã quỵ, hắn chẳng thèm liếc ta một cái, chỉ vây quanh Lục Thanh La reo hò, gọi nàng ta là đại sư tỷ.
Chắc lúc nhìn thấy thi thể lạnh lẽo của ta, hắn cũng chẳng có chút đau lòng.
Đúng là lòng dạ chó cắn.
Nhìn đám người trước mắt vẫn lười nhác như cũ...
Nếu là trước đây, ta nhất định sẽ vạch trần lời nói dối của hắn, nghiêm khắc nhắc nhở phải luyện tập chăm chỉ.
Còn bây giờ…
Khóe mắt ta thoáng liếc qua dáng vẻ Lục Thanh La đang định lên tiếng bênh vực.
Nhớ lại từng cảnh bi kịch của kiếp trước, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, khẽ “Ừ” một tiếng.
“Mệt thì nghỉ đi.”
Nói xong, ta quay lưng bỏ đi, để lại một đám người tròn mắt nhìn nhau.
“Chuyện gì vậy?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-v-n-l-n-ch-nh&chuong=2]
Khi nào đại sư tỷ lại biết cảm thông thế này?”
“Không biết, chắc hôm nay mặt trời mọc từ hướng Tây rồi?”
2
Liên tiếp mấy ngày liền, ta không còn giám sát bọn họ luyện tập nữa.
Mọi người như chim non mới sải cánh, tha hồ ăn chơi, hoàn toàn quên mất chí hướng và quyết tâm khi vừa bước vào tông môn.
Ta đả tọa một mình trên đỉnh vách núi.
Giống hệt quỹ đạo kiếp trước, Vô Ảnh Kính hiện ra cảnh lúc này Lục Thanh La dẫn theo một đám người phía sau xông vào cấm địa u tối.
Trước khi vào, nàng ta còn thò đầu ngó nghiêng bốn phía, sau đó ném túi hương đeo bên hông xuống đất.
Kiếp trước, chính vì nhìn thấy túi hương rơi trên mặt đất, ta mới biết bọn họ đã xông vào cấm địa và vội vã chạy tới cứu.
Để rồi cuối cùng lại trở thành kẻ chịu tiếng xấu, bị mọi người chỉ trích như tội đồ.
Bình luận lại nhao nhao...
【Sắp rồi, sắp rồi, Tạ Quân Nghi sắp đi cứu người rồi!】
【Chẳng phải tu vi của nàng ta sẽ bị tổn hại ở trong cấm địa sao?】
Ta khẽ chau mày, bất giác nhớ tới kiếp trước.
Tu vi của ta quả thật đã bị tổn hại trong cấm địa u tối.
Thuật phân thân thoạt nhìn mang lại vô vàn tiện lợi, nhưng ẩn chứa một hiểm họa khôn lường.
Với người tu luyện, mỗi lần thi triển phân thân thuật đều phải tập trung toàn bộ tâm thần, tỉ mỉ tách ý thức của mình ra như tơ mảnh rút khỏi kén. Chỉ cần sơ suất, không những phân thân không thể ngưng tụ thành công mà còn gây tổn thương không thể phục hồi cho linh hồn.
Số lượng phân thân càng nhiều, thời gian duy trì càng lâu, tu luyện giả sẽ càng rơi vào trạng thái cực kỳ suy yếu, tâm thần hao tổn nghiêm trọng. Vì thế, trừ khi bất đắc dĩ, tuyệt đối không ai dễ dàng sử dụng.
Kiếp trước, vì nóng lòng cứu người, ta không hề do dự mà thi triển phân thân thuật, kết quả là tâm thần bị tổn thương nặng nề, tu vi giảm đi một nửa.
Không thể tung hoành diệt trừ yêu ma cho bách tính dưới núi, chính là tiếc nuối lớn nhất đời ta.
Lần này, ta sẽ không để mình lặp lại vết xe đổ ấy nữa.
3
Ta đã suy nghĩ rất nhiều, đến khi ngẩng đầu lên, trong Vô Ảnh Kính, cả nhóm người kia đã bị hắc vụ bao quanh.
Ta từng vào đó ở kiếp trước nên biết bọn họ đã đi tới đoạn giữa của cấm địa.
Chỉ cần thêm vài bước nữa, yêu ma quỷ quái sẽ xuất hiện.
Có người phát giác không ổn: “Ở đây yêu khí rất nặng, hay là chúng ta quay về thôi?”
“Làm sao được!”
Lục Thanh La lập tức phản đối: Chúng ta đã đi đến đây rồi, bây giờ quay ra chẳng phải để người khác chê cười sao?”
“Nói rồi đấy, diệt yêu trừ ma trong cấm địa u tối là cách tăng tu vi nhanh nhất. Đại sư tỷ sau khi ra ngoài chẳng những Kim Đan bộc phát mà còn được sư tôn truyền thụ chân pháp. Ta nghĩ các sư huynh sư đệ khác cũng chẳng kém gì, chúng ta mạo hiểm một phen, biết đâu lại thành công thì sao.”
Những lời tâng bốc ấy khiến đám người xao động.
Chuyện sư tôn có một quyển điển tịch thì ai cũng biết.
Tương truyền trong sách ghi chép một pháp môn tu luyện, chỉ cần liếc qua đã khiến người ta như được gột rửa tâm trí.
Tin đồn càng truyền càng thịnh nhưng chưa bao giờ được chứng thực.
Vậy mà những người trong Vô Ảnh Kính lại tin không chút nghi ngờ.
Ta thu lại ánh mắt, không nhìn nữa.
…
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận