Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

TA ĐỔI LỰA CHỌN VỚI SƯ ĐỆ

Chương 10

Ngày cập nhật : 2025-09-08 09:47:45
Đến đây chỉ có chết mà thôi.
Quả nhiên, Hồng Đồ chỉ cần ném mạnh Thanh Lãnh về phía ta.
Nàng ấy đã không thể động đậy.
Thanh Lãnh ho một tiếng, máu thấm vào ngực nàng.
Nàng ấy nhìn ta cười khổ: "Lần này, có lẽ thật sự phải chết rồi.”
Trái tim ta như bị bóp nghẹt.
Ta nói: "Không được, người không thể chết, người còn chưa chờ được người đó mà, sao có thể chết, sư phụ, người không thể chết.”
Nước mắt ta rơi như từng hạt ngọc.
Trong đầu hiện lên hình ảnh của Thanh Lãnh.
Lười biếng, mỉm cười, nghiêm túc.
Ta chậm nhận ra rằng.
Mình đã có tình cảm đặc biệt với Thanh Lãnh từ lâu.
Thanh Lãnh đưa tay, ngón tay lau đi giọt nước mắt của ta.
“Diệp Thiên, đừng khóc, con muốn giết hắn không? Ta giúp con.”
“Không, con chỉ muốn người sống.”
Ta chỉ muốn người sống.
Nếu người có thể sống.
Thanh Lãnh khẽ cười, tay vung lên, Lâm Uyên bay lên không trung.
Rồi cắm thẳng vào ngực nàng ấy.
Không!
Ta lao tới định rút Lâm Uyên ra.
Nhưng không tài nào rút nổi.
Thanh Lãnh nhìn ta cười.
“Đừng khóc, thần không được phép khóc.”
Chưởng môn đã chết.
Hải Đường đã chết.
Giờ đến Thanh Lãnh cũng chết.
Ngày càng nhiều người chết đi.
Ta cảm thấy tim mình ngừng đập trong khoảnh khắc, rồi lại đập nhanh hơn.
Cả người nóng bừng, toàn thân run rẩy.
Ta như được một luồng thần lực nâng đỡ đi lên.
Vô số thần lực tràn vào cơ thể ta, cùng lúc những ký ức tràn về.
Trên trời xuất hiện dị tượng.
Kim quang và tử quang giao hòa.
Tất cả tu sĩ đều kinh ngạc trước sự thay đổi của ta.
Cho đến khi một trưởng lão thốt lên: “Là thần minh, đó là thần minh!”
“Thần minh không phải đã biến mất cả ngàn năm rồi sao, sao lại xuất hiện ở nhân gian?”
Thì ra ta không phải tiên cốt.
Mà là thần cốt.
Vậy nên mới tu luyện nhanh chóng như thế.
Vết thương trên người ta hoàn toàn lành lại.
Ta đáp xuống trước mặt Hồng Đồ, từ từ mở mắt.
Sắc mặt Hồng Đồ vô cùng khó coi.
“Thần minh gì chứ, ta chỉ thấy trò lừa bịp, nạp mạng đi.”
Hắn cầm linh khí xông đến.
Ta khẽ phất tay.
Hồng Đồ lập tức phun máu.
Hắn tin rằng ta là thần minh.
Nhưng lại cười lớn.
“Ngươi là thần minh, vậy chẳng phải ngươi có thần cốt sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ta-i-l-a-ch-n-v-i-s&chuong=10]

Ha ha ha, nếu ta ăn thần cốt của ngươi, chẳng phải ta cũng là thần minh rồi sao.”
Hắn định đứng dậy.
Nhưng phát hiện ngón tay mình biến thành tro.
Tiếp theo, cả người hắn như bụi trần.
Gió thổi qua.
Tan thành mây khói.
Láo xược.
Dám nghi ngờ sức mạnh của thần.
Ta giơ tay niệm chú, ánh sáng trắng bao phủ những người bị thương.
Thấy vết thương dần hồi phục, có người ngẩn ngơ.
Rồi quỳ rạp xuống.
"Cung nghênh thần minh giáng trần."
Một người hô lên.
Vạn người cung nghênh.
"Cung nghênh thần minh giáng trần!"
Tiếng hô ngày càng lớn.
Ta nghe thấy cả núi non và biển cả cũng gào thét.
Ta không để ý đến những người đó.
Hóa thành một luồng sáng trắng.
Bay lên Cửu Trùng Thiên.
Ta là thần minh, nhưng không phải vị thần duy nhất.
Sư phụ ta, Thanh Lãnh, là vị thần đầu tiên trên thế gian này.
Nàng ấy sống trên Cửu Trùng Thiên, dạy ta bản lĩnh.
Một ngày nọ, ta nghịch ngợm trốn xuống phàm trần, vì thay đổi số mệnh của một người mà gây họa.
Trời cao nổi giận, tước bỏ thần lực của ta, xoá đi ký ức, bắt ta phải luân hồi nơi trần thế, chịu khổ nỗi đau ngàn kiếp.
Vì ta, sư phụ cũng đã xuống trần.
Người giữ ký ức thần minh, nhưng không có năng lực của thần, chỉ có thể ở nhân gian đợi ta suốt ngàn năm.
Người không thể chủ động tìm ta, chỉ có thể để ta tự mình tìm đến.
Cứ mỗi trăm năm, lại có một kẻ mang thần cốt xuất hiện tại Tiêu Dao Tông.
Nhưng không một ai chịu bái Thanh Lãnh làm sư, cũng chẳng ai nguyện ý gần gũi với một người chỉ có vẻ ngoài, không hề có chút sức mạnh.
Thế là, suốt ngàn năm, Thanh Lãnh cô độc, lặng lẽ tồn tại.
Trong ngần ấy năm, người đã viết nên bao nhiêu công pháp, sưu tập linh thạch để tạo ra pháp khí, kiên nhẫn chờ đợi.
Cuối cùng, người đợi được một kẻ tên là Diệp Thiên.
Theo định mệnh, ta không thể bái người làm sư. Người cũng đã chuẩn bị tâm lý chờ đợi vạn năm.
Nhưng lần nào, người cũng phải chứng kiến ta chết trong đau khổ.
Dù không chịu nổi, cũng chẳng thể can thiệp, nếu không sẽ chỉ chuốc lấy thiên phạt khắc nghiệt hơn.
Lại một lần đến đại hội bái sư, người tự hỏi có nên dùng chút mưu kế, thậm chí hi sinh nhan sắc không.
Nhưng lần này, cậu thanh niên tên Diệp Thiên ấy lại dứt khoát nói, chỉ tay về phía người: "Ta chọn nàng."
Trên Cửu Trùng Thiên, chúng tiên tới chúc mừng ta, nhưng ta chỉ kịp tạ lễ qua loa rồi vội vã rời đi.
Ta đến nơi ở quen thuộc, cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng ấy.
Thanh Lãnh mặc áo xanh, tay cầm thức ăn cho cá, đang đứng bên bờ ao.
Tôi chạy tới, gọi người: "Thanh Lãnh."
Thanh Lãnh quay đầu: "Không lễ phép, phải gọi là sư tôn."
Ta không muốn gọi người là sư tôn.
Ta chạy tới ôm chặt lấy vòng eo người, khẽ gọi lại một lần nữa: "Thanh Lãnh."
Thanh Lãnh vuốt nhẹ đầu ta mỉm cười: "Chào mừng con về nhà."
[Hết]
[Chuyện xưa kết thúc từ đây]

Bình Luận

0 Thảo luận