Cứ như thế, tôi trở thành một kẻ khác biệt nhất trong lớp.
Khi người khác bận rộn tiêu tiền đi mua sắm, tôi đang học.
Khi người khác mải mê bar club, say sưa trong sự phù phiếm, tôi đang học.
Khi người khác cười nhạo tôi "mọt sách", "học kiến thức chết", cho rằng học hành là vô dụng, tôi vẫn đang học.
Chương trình học đại học bốn năm, tôi chỉ mất hai năm để hoàn thành và thuận lợi nhận được bằng tốt nghiệp từ Đại học Nam Đại.
Cùng năm đó, tôi trở thành học viên cao học ngành Quản lý Tài chính của Đại học Thanh Hoa với thành tích đứng đầu cả kỳ thi đầu vào lẫn phỏng vấn.
Khoảnh khắc kết quả được công bố, những người bạn đại học của tôi không còn cười nổi nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-b-i-i-m-s-ba-t-i-tr-th-nh-t-ph-gi-u-nh-t&chuong=7]
Nhìn biểu cảm ngày càng nặng nề trên khuôn mặt họ, tôi bất giác nhớ đến một câu nói:
"Những người thông minh hơn bạn đều đang nỗ lực, bạn lấy tư cách gì để lười biếng?"
Đúng vậy, ý nghĩa của cuộc sống nằm ở sự tiến bộ.
Thật trớ trêu, ngay trong tối ba mẹ tổ chức tiệc mừng tôi thi đỗ cao học, ba nhận được cuộc gọi từ bà nội.
Giọng bà nội rất mệt mỏi, thoáng có chút ý tứ muốn lấy lòng:
"Thằng Cường này, lâu rồi mẹ không gọi cho con, dạo này sức khỏe con thế nào?"
Ba cười đáp:
"Sức khỏe rất tốt. Ngày ba bữa đều có chuyên gia dinh dưỡng lên thực đơn. Hai năm qua đã tăng 10 cân, da cũng trắng ra nhiều. Trước đây mẹ mắng con là đoản mệnh, không sống qua nổi 50 tuổi, nhưng lời đó có vẻ không chính xác lắm. Con chắc chắn sẽ không đi trước mẹ đâu."
Câu nói của ba khiến tôi và mẹ bật cười.
Có lẽ vì nửa đầu đời bị bà nội bóc lột quá mức, sau khi trở thành người giàu nhất thế giới, ba bắt đầu "bung xõa" một cách triệt để.
Ba vẫn giữ được sự lương thiện trong tính cách, nhưng lời nói thì ngày càng sắc bén. Nếu là ba của ngày xưa, làm sao ông dám nói chuyện như thế với bà nội?
Bà nội rõ ràng có chút bối rối, im lặng một lúc mới cười nói:
"Thằng Cường à, mẹ nghe tộc trưởng bảo, con là người bỏ tiền ra sửa đường cho làng mình đúng không? Hết 500 triệu tệ? Còn cả Ninh Nghị với chị dâu Hoa nữa, căn nhà mới họ xây năm nay cũng là nhờ theo con làm ăn à?"
Tôi và mẹ liếc nhìn nhau, trao nhau ánh mắt đầy thấu hiểu.
Sau khi rời khỏi làng Ninh Gia, ba đã bỏ tiền sửa lại toàn bộ đường làng và đoạn đường nối từ làng ra thị trấn.
Ban đầu, ba giữ bí mật chuyện này, nhưng không ngờ lúc dự án sắp hoàn thành, một kỹ sư vô tình nói lộ ra, khiến tộc trưởng biết được.
Chỉ mới hôm qua, tộc trưởng còn gọi điện cảm ơn ba.
Còn về Ninh Nghị và chị dâu Hoa, họ là bạn của ba mẹ. Khi nhà tôi khó khăn nhất, chỉ có họ giúp đỡ.
Nhà họ cũng chẳng khá giả, số tiền giúp chúng tôi lúc đó là nhờ họ tằn tiện từng đồng mà dành dụm được.
Sau này, ba nắm trong tay rất nhiều công ty. Khi rời làng Ninh Gia, ba giao một công ty chuyển phát nhanh ở thị trấn cho hai người họ quản lý, vừa trả lương cơ bản vừa chia lợi nhuận cao.
Công ty chuyển phát nhanh này nhìn thì nhỏ, nhưng mỗi năm hai người họ nhận về hơn cả triệu tệ.
Ba vẫn giữ vẻ mặt bình thản: "Ừ, đúng thế."
Bà nội đau lòng đến hít sâu một hơi, giọng run run:
"Trời đất ơi, thế thì tốn biết bao nhiêu tiền hả con? Thằng Cường, con hồ đồ quá rồi… Con nghĩ mà xem, nhiều tiền như thế, sao lại ném ra ngoài như vứt giấy vậy chứ?"
Ba chỉ nhún vai, cười nhạt:
"Chắc là vì, ngàn vàng khó mua được sự thoải mái của tôi thôi."
"Ôi trời, con hồ đồ quá..."
Bà nội lải nhải đầu dây bên kia, qua điện thoại tôi vẫn cảm nhận được sự khó chịu của bà.
Một lúc sau, bà mới đổi chủ đề: "À, Cường à, con có nhiều tiền như vậy sửa đường cho làng, còn giúp đỡ vợ chồng Ninh Nghị, chắc còn nhiều tiền rảnh phải không?"
"Cũng không ít." Ba không giấu giếm, nói: "Chỉ riêng tiền lãi ngân hàng mỗi ngày, con cũng tiêu không hết. Con định quyên 10 tỷ làm từ thiện, xây trường cho trẻ em vùng núi, sửa đường cho họ..."
"Đừng!" Bà nội vội ngắt lời ba.
Hết chương
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận