Tiếc là tôi đã thấy quá nhiều biểu cảm độc ác hiểm độc của bà ấy, nên không thể bị lừa.
Tôi định đi vòng qua, bà ấy tiến đến: "Mộng Mộng, bà nội đây, con không nhận ra bà sao?"
Tôi không đáp, bà ấy tự nói: "Mộng Mộng, bà nhớ con lắm, bà hối hận lắm, những năm trước bà đối xử với con không tốt... bà đã cải tà quy chính rồi. Con không biết đâu, chú út con và gia đình không có tính người, con xem họ còn đánh bà, không cho bà ăn..."
Bà ấy nói rồi chảy nước mắt, khiến nhiều người xung quanh dừng lại.
Tôi dừng bước: "Bà muốn làm gì?"
"Không gì cả... chỉ là bà không có chỗ nào để đi, con có thể cho bà ở nhờ không? Bà làm trâu làm ngựa, làm người hầu cho con..."
Tôi nhìn bà nội, suy nghĩ một lát, bỗng cười: "Được thôi."
Đôi khi, đuổi rắn độc đi chưa chắc là việc tốt, dẫn nó vào lồng mới là thượng sách.
Tôi đưa bà nội về nhà.
Từ cổng khu nhà đến cửa nhà, lái xe mất 5 phút, đi bộ phải hơn 20 phút. Trước đây tôi đều đi xe vào, hôm nay tới cổng tôi bảo tài xế thả xuống, rồi dẫn bà nội đi bộ.
Bà nội vừa đi vừa cảm thán môi trường khu vực tốt.
"Nhưng xung quanh nhà hơi ít, Mộng Mộng à, con mua nhà hơi xa trung tâm, đi lại không tiện, sau này bà đi chợ gì đó có vẻ phiền phức..."
Tôi cười: "Xung quanh ít nhà vì đây là trang viên nhà con, chỉ có nhà con thôi."
"Hả?" Bà nội ngớ ra.
"Trang viên?"
"Đúng vậy, con đường dưới chân bà là của nhà con, vườn hoa cũng là của nhà con, đài phun nước cũng là của nhà con."
"..."
Bà nội giờ không chê nữa, vừa đi vừa cảm thán to đẹp quá.
"Tỷ phú giàu nhất thế giới đúng là khác, nhiều tiền thế này, không biết bao giờ mới tiêu hết..."
Buồn cười thật, vừa nãy còn nói đến nương nhờ, giờ đã tính cách giúp tôi tiêu tiền rồi?
Cuối cùng, tôi dẫn bà nội vào nhà. Vừa vào nhà, bà ấy đã thở hổn hển.
Nhưng mệt mỏi cũng không làm mờ ánh sáng trong mắt bà ấy: "Trời ơi, to quá, ngày xưa tôi nghĩ cũng không dám nghĩ..."
Tôi không bỏ qua ánh hận thù lóe lên trong mắt bà ấy, cười đưa dép lê cho bà ấy, bảo bà ấy xem tivi ở phòng khách, rồi lên lầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-t-i-b-i-i-m-s-ba-t-i-tr-th-nh-t-ph-gi-u-nh-t&chuong=12]
Về phòng, tôi mở camera phòng khách, thấy bà nội lập tức biến thành bà địa chủ, ngạo mạn sai người hầu làm này làm kia. Đến giờ đầu bếp nấu ăn, bà ấy lấy từ túi áo trong ra một thứ, lén lút nghịch một lúc rồi vào bếp.
Lát sau, bà ấy bưng ra một đĩa rau xào.
Ba mẹ cũng đã về, thấy bà nội đều ngạc nhiên.
Tôi cười nói: "Bà nội từ xa đến nương nhờ chúng ta là chuyện tốt, gia đình hòa thuận cũng không sao, nào nào, ăn tối thôi."
Vừa vào bàn, bà nội đã mời món rau xào.
"Cường à, đây là mẹ đặc biệt xào cho con, trước kia con thích nhất rau mẹ xào mà?"
Tay nghề bà nội không thể so với đầu bếp, món của đầu bếp hương vị đầy đủ, món bà ấy nấu chỉ tạm ăn được.
Ba liếc nhìn, nhạt giọng: "Mẹ, con ghét nhất ăn rau, đặc biệt là rau xào của mẹ. Chỉ là mẹ nghĩ con thích, vì mẹ thiên vị, để thịt cho Ninh Nhu, con ăn thêm miếng thịt mẹ cũng mắng, nên tạo cho mẹ ảo tưởng con thích ăn rau xào."
Bà nội ngượng chín mặt: "Haha, lỗi của mẹ, nhưng rau này mẹ làm cho con, con nếm thử đi."
Bà ấy gắp cho ba mấy cọng, rồi gắp cho mẹ và tôi.
"Con dâu, Mộng Mộng, các con nếm thử."
Tôi cầm đũa đầu tiên, gắp rau lên rồi ném xuống đất.
"Ba mẹ, đừng ăn, rau có độc."
Nghe tôi nói "độc", bà nội tái mặt, vội phản bác: "Sao có thể? Bà không bỏ độc đâu!"
Phản ứng của bà ấy chứng thực phỏng đoán của tôi, ba quả quyết: "Báo cảnh sát!"
Bà nội định tiêu hủy vật chứng, mẹ và tôi hai bên giữ chặt bà ấy, không để thành công. Một lát sau, cảnh sát đến.
Bắt bà nội và thu giữ vật chứng.
Họ phát hiện thuốc độc trong rau, là loại độc nhất - paraquat.
Thì ra, lần này bà nội đến là muốn "một mẻ lưới" hại cả nhà tôi.
"Chỉ cần nhà Ninh Cường chết, tài sản sẽ về con trai tôi! Lúc đó con trai tôi sẽ là tỷ phú giàu nhất thế giới!
Tôi nhận tội!"
Tuy bà nội nhanh chóng nhận tội, nhưng cảnh sát vẫn từ manh mối phán đoán việc này không phải một mình bà ấy làm.
Cuối cùng, cảnh sát lần theo dấu vết bắt được đồng phạm, chính là gia đình chú út.
Khi gia đình chú út bị cảnh sát bắt đi, đúng sinh nhật ba.
Ba chắp tay trước nến, nhắm mắt cười ước nguyện.
"Mong gia đình chúng ta mãi mãi hạnh phúc bình an."
–Hết–
Biên tập: Team Qi Qi
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận