“Hôm nay cảm ơn các cô chú đã đến dự tiệc mừng đậu đại học của cháu,” Miêu Miêu nghẹn ngào nói, “Cháu biết, vì thành tích học tập của cháu không nổi bật nên mọi người đều nghi ngờ năng lực của cháu. Nhưng… cháu cũng là bất đắc dĩ thôi.”
“Miêu Miêu, có chuyện gì vậy? Cứ nói ra, chúng ta nhất định đòi lại công bằng cho cháu!”
Dương Miêu Miêu đứng trước mặt ba mình, nghẹn ngào nói:
“Ba, trước kia ba cứ nói con không bằng Tri Lễ. Nhưng giờ con là người đậu Thanh Hoa, còn Tri Lễ thì lại chẳng có giấy báo nhập học. Ba à, từ đầu đến cuối Tri Lễ toàn dùng điểm giả để lừa ba thôi.”
Vừa nghe tôi không nhận được giấy báo của Thanh Hoa, sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Dù sao thì, giấy báo đó là do thầy Phương đích thân mang tới, ai nấy đều biết rõ chuyện này.
Nhưng Dương Miêu Miêu vẫn đang đắm chìm trong màn diễn kịch của mình, hoàn toàn không nhận ra có gì đó sai sai.
“Ba à, suốt thời gian học, thành tích của con luôn bị Tri Lễ sao chép. Nếu con không cho cô ta chép bài, cô ta sẽ cầm đầu cả lớp bắt nạt con. Con sợ bị đánh lắm, không dám thi tốt nữa…”
Cô ta vừa khóc nức nở vừa kể.
Ba cô ta thấy vậy thì vội ôm con gái vào lòng:
“Con gái ngoan của ba, con khổ rồi! Là ba đã trách nhầm con… Ba nhất định sẽ thay con đòi lại công bằng!”
Thế nhưng nằm ngoài dự đoán, không một ai trong đám người có mặt lên tiếng an ủi cô ta, ngược lại, tất cả đều nhìn cô ta bằng ánh mắt khinh miệt.
“Miêu Miêu, cháu nói Tri Lễ bắt nạt cháu, vậy cháu có chứng cứ gì không?”
Dương Miêu Miêu thấy cuối cùng cũng có người chịu lên tiếng, lập tức gật đầu như gà mổ thóc, vén tay áo lên nói: “Mấy vết thương trên người cháu đều là do Thẩm Tri Lễ đánh đấy!”
“Cháu nói vết thương này là do Tri Lễ đánh, thì có nghĩa là do Tri Lễ đánh chắc?”
Thím bên cạnh nhíu mày đầy chán ghét, “Miêu Miêu, cháu đừng có học thói hư tật xấu, tùy tiện vu oan cho Tri Lễ nhà chúng tôi!”
“Cháu không có!” Dương Miêu Miêu bật khóc nức nở, “Mọi người đều không tin cháu… Nhưng giấy báo thì không thể làm giả đúng không?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quay-l-i-th-p-ni-n-70&chuong=5]
Nếu Thẩm Tri Lễ thật sự học giỏi như vậy, tại sao cô ta không nhận được giấy báo mà cháu lại có?”
Đúng lúc này, giọng của thầy Phương vang lên ngoài cửa.
Vừa nhìn thấy thầy Phương, Dương Miêu Miêu liền hét toáng lên như bị chọc phải, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.
Tiếc rằng ba cô ta không cho cô ta cơ hội đó, ông ta nhanh chóng dắt Dương Miêu Miêu bước nhanh về phía thầy Phương.
“Thầy Phương, cuối cùng thầy cũng tới rồi! Thầy nhất định phải làm chứng cho con gái tôi! Con nhỏ Thẩm Tri Lễ này không chỉ bắt nạt con bé ở trường mà còn chép bài của nó. Thầy nhất định không được bao che, tốt nhất là đưa con tiện nhân đó đi tù!”
Nghe thấy ba cô ta dùng từ ngữ hạ cấp để mắng tôi, sắc mặt thầy Phương lập tức trầm xuống.
“Ba của Dương Miêu Miêu, thành tích của Dương Miêu Miêu ở trường… có cần tôi phải nhắc lại không?”
Tuy thầy Phương đã lớn tuổi, nhưng khí thế vẫn vô cùng áp đảo, chỉ một câu nói đã khiến ba cô ta cứng họng, không dám nói thêm lời nào.
“Thầy Phương, thầy có ý gì đây? Chẳng lẽ thầy muốn nói con bé Miêu Miêu nhà tôi đang nói dối à?”
Mẹ cô ta không kìm được, sốt ruột lên tiếng bênh vực con gái mình, “Rõ ràng là con nhỏ Thẩm Tri Lễ đó bắt nạt con gái tôi, nên thành tích của nó mới bị tụt dốc! Thầy không giúp nhà chúng tôi thì thôi, vậy mà còn bênh vực cho cái đứa xấu xa đó, thầy còn xứng làm thầy giáo sao?”
Thầy Phương nhìn chằm chằm Dương Miêu Miêu, bình tĩnh nói:
“Dương Miêu Miêu, em chắc chắn là em vẫn muốn tiếp tục nói dối sao?”
Dương Miêu Miêu cúi gằm mặt xuống, rõ ràng là chột dạ, nhưng mẹ cô ta lại không chịu tin lời thầy Phương, bà ta kéo tay con gái, chống nạnh chỉ trích:
“Tôi thấy rõ ràng là thầy thiên vị nên con gái tôi mới chịu oan ức mà không dám mở miệng! Nhưng bây giờ, chính là con gái tôi nhận được giấy báo của Thanh Hoa! Nó mới là niềm tự hào thật sự của cái làng này!”
Thầy Phương liếc nhìn tôi, hàng chân mày khẽ cau lại.
“Bà nói là Dương Miêu Miêu nhận được giấy báo trúng tuyển?”
“Đúng vậy!” Mẹ cô ta lập tức ngẩng cao đầu, vô cùng đắc ý nói, “Giờ thì thầy phải thừa nhận là mình nhìn nhầm người rồi chứ? Chúng tôi cũng không tính toán nhiều đâu, thầy bồi thường năm mươi đồng, chuyện thầy dung túng Thẩm Tri Lễ bắt nạt con tôi ở trường chúng tôi sẽ bỏ qua!”
Thầy Phương bật cười, sau đó, chỉ thấy ông lấy từ trong túi ra một phong thư màu đỏ — chính là thư báo trúng tuyển của tôi.
“Cả làng chúng ta, chỉ có duy nhất một người đỗ vào Thanh Hoa.”
“Người đó là — Thẩm Tri Lễ.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận