Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUAY LẠI THẬP NIÊN 70

Chương 1

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:49:27
1
Bên tai vang lên tiếng ồn ào, tôi còn chưa kịp hoàn hồn sau cú sốc khi sống lại, thì đã nghe thấy giọng của Dương Miêu Miêu bên cạnh.
“Tri Lễ, có muốn cược một ván không? Người đỗ Thanh Hoa nhất định sẽ là tôi.”
Tôi chợt nhớ ra – kiếp trước cũng chính tại nơi này, Dương Miêu Miêu đã cược với tôi trước mặt bà con trong thôn, vu oan rằng thành tích của tôi là do ăn cắp của cô ta.
Kết quả là tôi bị mọi người chế giễu, đến cuối cùng không có lấy một người đứng ra bênh vực.
Tôi khoanh tay, cười khẩy đầy khinh bỉ: “Dương Miêu Miêu, cô nghĩ cái thứ bị cô trộm đi rồi thì thực sự là của cô sao?”
Dương Miêu Miêu vẫn tự tin nhìn tôi: “Tri Lễ, tôi biết lần này thi đại học tôi không đồng ý đổi điểm với cậu, nên trong lòng cậu thấy khó chịu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/quay-l-i-th-p-ni-n-70&chuong=1]

Bình thường cậu trộm điểm của tôi thì tôi không so đo, nhưng đây là kỳ thi đại học đấy, đừng trách tôi nữa được không?”
Nói xong, Dương Miêu Miêu bắt đầu bật khóc, nước mắt như mưa, trông vô cùng đáng thương.
“Sao lại thành ra thế này? Con bé Tri Lễ này đúng là không được cha mẹ dạy dỗ, nên mới trở nên hư hỏng như vậy.”
“Đúng vậy, tôi cũng thấy lạ, bình thường thành tích của Miêu Miêu có tốt đâu, sao hôm nay lại dám nói như vậy? Chẳng lẽ Tri Lễ thật sự ăn cắp điểm số của Miêu Miêu sao?”
Bà con trong thôn kẻ nói người góp, chẳng mấy chốc đã đổ hết tội lỗi lên đầu tôi.
Ở kiếp trước, tôi thậm chí còn không biết phải phản bác thế nào.
Tôi bước lên một bước, mấy tên tay chân của Dương Miêu Miêu lập tức chắn trước mặt cô ta.
“Cô định làm gì? Đừng nói là còn muốn ép Miêu Miêu đổi điểm thi đại học với cô nữa đấy nhé?”
Tôi khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào cô ta, không hề né tránh: “Vậy cô có dám thi với tôi không?”
Bỗng nhiên, một người từ trong đám đông lao ra, xô mạnh tôi văng đi thật xa.
“Thẩm Tri Lễ, sao cô lại bắt nạt Miêu Miêu nữa hả!”
Tôi bị đẩy ngã xuống đất, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt giận dữ của Cố Thời Xuyên.

Tôi suýt chút nữa thì quên mất, còn có cả Cố Thời Xuyên — chính anh ta là người đã lan truyền tin đồn tôi bắt nạt Dương Miêu Miêu ở trường, khiến bà con trong thôn ai cũng tránh tôi như tránh rắn độc.
Cũng chính là anh ta, mới là kẻ đầu sỏ gây ra cái chết của tôi.
Kiếp này, món nợ này… tôi nhất định phải trả!
“Anh biết rõ là mình đã đính hôn với tôi từ lâu, vậy mà bây giờ còn tình tứ với Dương Miêu Miêu như thế, anh thấy mình đối xử với tôi như vậy có đáng không?!”
Vừa nghe tôi nói vậy, Cố Thời Xuyên lập tức buông Dương Miêu Miêu ra, định lên tiếng giải thích, nhưng lại bị đám người trong thôn chen lời cắt ngang.
“Nói thật chứ, tôi tận mắt thấy mấy lần Dương Miêu Miêu với Cố Thì Xuyên lén lút kéo nhau lên sau núi, không biết là làm gì nữa.”
“Con bé Tri Lễ cũng thật khổ, từ nhỏ đã không còn cha mẹ, đến cả vị hôn phu cũng đi bênh người ngoài.”
Một thím trong thôn thương xót đỡ tôi dậy, bà nghiêng mắt liếc nhìn hai người kia, giọng đầy bất mãn: “Tri Lễ, nếu thấy ấm ức thì cứ nói với thím, thím sẽ đứng ra vì cháu!”
Tôi cảm động gật đầu, sau đó nhìn thẳng vào Cố Thời Xuyên:
“Nếu anh đã thích Dương Miêu Miêu đến vậy, thì chúng ta hủy hôn đi.”
2
Vừa nghe tôi nói muốn hủy hôn, sắc mặt của Cố Thời Xuyên lập tức thay đổi.
Anh ta vội vàng buông tay đang đỡ lấy Dương Miêu Miêu, định bước lên kéo tôi lại, nhưng tôi nhanh chóng né tránh.
“Tri Lễ, anh biết em đang ghen với Miêu Miêu, nhưng giữa anh với Miêu Miêu thật sự không có gì đâu, anh chỉ xem cô ấy như em gái thôi.”
Tôi bật cười khẩy một tiếng: “Tôi nói là hủy hôn, anh nghe không hiểu tiếng người à?”
Lúc này, Dương Miêu Miêu lại bước lên, giọng dịu dàng: “Tri Lễ, cho dù cậu có ghét tôi đến mấy, làm tổn hại danh tiếng của tôi cũng được, nhưng Thời Xuyên thật lòng yêu cậu mà, cậu không thể vì tôi mà hiểu lầm anh ấy được.”
Giả vờ làm bạch liên hoa à? Ai mà không biết diễn.

Bình Luận

0 Thảo luận