Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

QUÊN NHAU

Chương 4

Ngày cập nhật : 2025-07-29 22:39:03
5
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình nhìn rõ bộ mặt thật Giang Húc, là vào ngày người yêu đầu của anh ấy ly hôn.
Giang Húc tan làm về muộn, tâm trạng không tốt lắm.
Tôi tưởng anh ta gặp chuyện phiền lòng trong công việc, nên đã cố gắng hết sức, mát-xa cho anh ta, xoa bóp vai cho anh ta, muốn anh ta vui vẻ lên.
Anh ta miễn cưỡng nở một nụ cười với tôi, nhưng không duy trì được lâu thì lại tắt ngấm.
Khi ngủ cũng rất im lặng, ôm tôi, không biết đang nghĩ gì.
“Rốt cuộc anh làm sao vậy?” Tôi xoa đầu anh ta, giọng mềm mỏng hỏi.
Anh ta dùng sức ôm tôi chặt hơn một chút, phủ nhận: “Không có gì.”
“Thật không?” Tôi không tin chút nào.
“Thật.” ta ấy đặt lên trán tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon: “Ngủ đi, ngủ ngon.”
Tôi lo lắng cho anh ta, nên ngủ không được ngon giấc.
Nửa đêm tỉnh dậy, tôi thấy Giang Húc quay lưng về phía tôi ngồi trên bậu cửa sổ, màn hình điện thoại vẫn sáng.
Trực giác của phụ nữ đôi khi thực sự rất chính xác.
Sáng hôm sau khi thức dậy, tôi tranh thủ lúc Giang Húc đi vệ sinh, mở điện thoại của anh ta ra.
Và thấy tin nhắn mà người yêu đầu của anh ta gửi:
[Em ly hôn rồi.]
Giang Húc không trả lời, nhưng việc đó khiến anh ta bất ổn về cảm xúc thậm chí mất ngủ, tôi không ngây thơ đến mức nghĩ rằng anh ta thực sự không hề dao động.
Chỉ là tôi cũng rất rõ ràng, họ đã có mười năm gắn bó, tất cả tuổi trẻ của Giang Húc đều có bóng dáng của người yêu đầu.
Yêu cầu Giang Húc không có phản ứng gì về chuyện này, thì quả là quá khó khăn.
Tôi nên rộng lượng hơn một chút.
Chỉ là lúc đó trong lòng vẫn có chút không cam tâm, cảm thấy rõ ràng tất cả những gì tôi dành cho Giang Húc đều là lần đầu tiên, lần đầu tiên nắm tay, lần đầu tiên ôm, lần đầu tiên hôn...
Nhưng Giang Húc thì đã không còn như vậy nữa.
Tất cả những điều tốt đẹp anh ta dành cho tôi đều là do người yêu đầu của anh ta “dạy dỗ” nên.
Dường như một khi rời khỏi thời sinh viên, mỗi người chúng ta yêu đều mang trên mình dấu vết của người yêu cũ.
Nhưng tôi và Giang Húc đã bàn chuyện cưới xin rồi, bố mẹ hai bên đều rất ủng hộ chuyện này, thậm chí đã đi xem nhà.
Tôi kìm nén sự chua xót trong lòng, định cho Giang Húc một chút thời gian để giải quyết chuyện này.
Lúc đó tôi còn quá ngây thơ.
Tôi nghĩ rằng tất cả mọi người đều sẽ giống như tôi tưởng tượng, đã dứt bỏ hoàn toàn mối tình trước đó rồi mới bước vào một mối quan hệ mới.
Vì vậy, từ đầu đến cuối tôi chưa từng nghĩ rằng mình và Giang Húc sẽ chia tay.
Nhưng tôi không biết, hóa ra rất nhiều người vừa bước về phía trước vừa ngoái đầu nhìn lại, cuối cùng làm tổn thương người này, hại người kia.
6
Giang Húc nhất quyết không chịu để tôi đi, gần công ty, tôi cũng không muốn dây dưa lôi thôi với anh ta gây ra những lời đàm tiếu.
Thế là tôi chỉ có thể lên xe anh ta.
Vừa ngồi vào ghế phụ lái, tôi khựng lại.
Chiếc xe này tôi đã ngồi suốt ba năm, tất cả nội thất đều do chính tay tôi bài trí.
Bên cạnh bảng điều khiển, hai món đồ trang trí hình búp bê tươi cười vẫn được đặt ở vị trí cũ.
Nước hoa ô tô vẫn là loại tôi thích ngày xưa.
Ngay cả góc tựa lưng của ghế phụ lái cũng giống hệt như ngày xưa.
Tôi không cảm thấy luyến tiếc, chỉ thấy buồn cười.
Tại sao người ta luôn phải đợi đến khi mất đi rồi mới bắt đầu nhớ đến những điều tốt đẹp của người cũ?
“Em biết Lương Hàm chứ?” Giang Húc đưa cho tôi một xấp ảnh dày cộp: “Cô ấy về nước rồi.”
“Ồ?”
“Theo anh biết, gần đây Tống Kỳ và Lương Hàm đi lại rất thân thiết, có dấu hiệu nối lại tình xưa.”
“Vậy thì sao? Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
“Đương nhiên là có liên quan!” Cảm xúc của Giang Húc đột nhiên trở nên kích động: “Nếu em có thể tha thứ cho Tống Kỳ, vậy tại sao năm xưa lại không thể tha thứ cho anh?”
“Có lẽ vì năm xưa em đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào anh, nên không thể chấp nhận sự thật anh phản bội em.” Tôi nhận lấy những bức ảnh đó, dịu dàng nhìn Giang Húc: “Anh biết không? Sau khi ở bên anh, em chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.”
“Em yêu anh, và em tin chắc rằng anh cũng yêu em. Mỗi ngày ở bên anh, em đều rất hạnh phúc. Em thích mùi hương trên người anh, thích sự vững chãi khi được anh ôm, thích khoác tay anh và cùng anh sánh bước. Em gần như mù quáng vì anh.”
“Nhưng Giang Húc, anh đã phá hủy tất cả niềm tin của em vào tình yêu và hôn nhân. Anh biến tất cả những kiên trì và niềm vui của em thành một trò cười. Hôm nay, nếu Tống Kỳ thực sự ngoại tình, bất kỳ ai cũng có quyền đứng trước mặt em, chỉ trích sự tổn thương anh ấy gây ra cho em.”
“Nhưng duy chỉ có anh, Giang Húc, anh không có tư cách đó. Sẽ không còn bất kỳ người đàn ông nào gây ra cho em sự tổn thương lớn hơn anh nữa.”
Giang Húc đau khổ nhìn tôi, rất lâu sau, nghẹn ngào lên tiếng: “Nhưng Tuệ Tuệ, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc làm tổn thương em...”
“Dù em có tin hay không, anh thật sự, chưa bao giờ nghĩ đến việc phản bội em.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/qu-n-nhau&chuong=4]

Bình Luận

0 Thảo luận