Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NHÂN VẬT CHÍNH CỦA ĐỜI MÌNH

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-08 16:20:17
15.
Chú nhìn tôi với ánh mắt thờ ơ, tôi mỉm cười mời hắn: “Ăn sáng không chú?”
Lương Dữ Chu kéo kéo tay tôi ngăn cản, nhưng muộn rồi.
Lương Yến Lễ nhìn tôi hồi lâu, ba sợ hắn từ chối tôi sẽ xấu hổ nên ông định mở miệng giảng hòa thì Lượng Yến Lễ nói: “Được!”
Ai cũng không ngờ, Lương Yến Lễ chấp nhận lời mời của tôi sau mâu thuẫn hôm qua tại bữa tiệc.
Đến khi Lương Yến Lễ ngồi xuống, bọn họ mới phản ứng lại, dì bảo mẫu biết quan sát tình hình, lập tức dọn đồ ăn tới.
“Chú cưng nhất là Cận Hòa, em không phải tự tìm phiền phức sao?” Lương Dữ Chu nói nhỏ vào tay tôi.
“Hắn hiện tại ngồi đây là vì nể mặt ba cùng ông nội, là cháu mà đối đầu với chú sẽ không có lợi gì.” Lương Dữ Chu từ trước đến nay đều kính trọng Lương Yến Lễ, mặc dù tuổi tác không lớn nhưng vai vế trong nhà chỉ đứng sau ông nội và ba.
Hôm qua, Lương Yến Lễ bảo vệ Cận Hòa trước mặt mọi người cho thấy hắn không hài lòng về tôi.
Bây giờ tôi vẫn muốn chống đối chẳng phải tự tìm rắc rối sao.
“Ngày hôm qua, thật sự xin lỗi!” Chính là chuyện tiếp theo lại khiến mọi người kinh ngạc. Lương Yến Lễ chủ động xin lỗi tôi.
Lương Dữ Chu lắp bắp trong miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-n-v-t-ch-nh-c-a-i-m-nh&chuong=7]

Hắn cũng ngây ngốc, cảm thấy hôm qua chơi quá vui nên sáng nay chưa tỉnh hẳn sinh ra ảo giác.
“Chú quá lời rồi, người một nhà không cần phải xin lỗi.” Tôi dễ dãi khiến Lương Dữ Chu có chút ngạc nhiên, hắn nhớ lại cách tôi đối xử với Cận Hòa, còn có Kỳ Thương.
Ông nội vừa xuống lầu liền biết được chuyện xảy ra trong phòng ăn. Ông vẫn khó chịu với Lương Yến Lễ, chắc là còn giận.
Dù tôi không so đo, nhưng ông nội cũng không bỏ qua chuyện này dễ dàng.
“Ba không quan tâm con có tình cảm gì với con bé kia hay là sâu đậm đến đâu. Nhưng Yến Lễ à, con phải nhớ Loan Loan mới là cháu gái ruột của con, không có gì có thể qua được gia đình ruột thịt.”
Ông nội nói một câu. Hiển nhiên vẫn để trong lòng câu hắn nói vĩnh viễn đứng về phía Cận Hòa.
“Con biết rồi.” Lương Yến Lễ đáp lời, ông nội hài lòng gật đầu.
Sau khi ăn xong Lương Dữ Chu đi học, Lương Gia Duật cùng Lương Yến Lễ đến công ty, chỉ có tôi là rảnh rỗi.
Mẹ sợ tôi thấy chán, chủ động rủ tôi đi dạo phố.
16
Thật trùng hợp, bước vào cửa hàng đầu tiên đã nhìn thấy Cận Hòa.
Cô ta vui vẻ cùng chị em lựa quần áo, tâm trạng rất tốt, hẳn là chưa biết Kỳ Thương bị người ta trùm bao tải đánh.
Nhưng mà, Kỳ Thương sĩ diện như vậy, làm sao kể chuyện mất mặt của mình cho người yêu biết.
Khi mẹ nhìn thấy Cận Hòa liền quay người rời đi, định sang cửa hàng khác. Nhưng bị cô ta gọi lại.
“Mẹ!” Giọng Cận Hòa ngạc nhiên muốn tiến lại gần mẹ, nhưng khi thấy tôi thì dừng lại.
“Cô Cận! xin cô đừng nói bậy. Tôi nói rồi, tôi chỉ có một đứa con gái, nó là Nguyệt Loan.” Cận Hòa cho rằng mẹ vẫn còn chút tình cảm với cô ta.
Ngày đó nói vậy chắc là còn giận dữ vì biết cô ta là kẻ giả mạo, nhưng hôm nay, chuyện qua lâu như vậy, bà vẫn lạnh lùng.
“Mẹ, mẹ không có chút tình cảm nào với con sao?” Chúng ta làm mẹ con nhiều năm, trừ việc không cùng huyết thống thì có khác gì mẹ con ruột, con cũng không nghĩ sẽ tranh giành với Nguyệt Loan. Chỉ là con vẫn không thể quên được tình cảm của hai mẹ con ta.” Lời nói khiến ai nghe cũng thấy cảm động.
Nhưng mẹ vẫn lạnh lùng như vậy, không chút dao động: “Tôi tốt với cô, thương yêu cô là bởi vì tôi nghĩ rằng cô là con gái của tôi, những thứ này vốn dĩ đều là của con gái tôi, cô muốn tranh cũng không được.”
Khí thế của mẹ đã dập tắt những ảo tưởng cuối cùng của Cận Hòa. Cô ta cho rằng 5 năm qua, dù cho cô ta không phải Lương Nguyệt Loan nhưng giữa họ vẫn tồn tại một đoạn tình cảm.
Những tình cảm đó không phải là giả, tại sao muốn nói thu hồi là có thể dứt khoát thu hồi nhanh như vậy.
“Mẹ, mẹ thật nhẫn tâm.” Mắt Cận Hòa tối sầm lại. Mẹ không muốn cùng cô ta dây dưa lội kéo nên đi qua cửa hàng khác.
“Loan Loan, đừng vì những người không quan trọng mà ảnh hưởng tâm tình, hôm nay con muốn mua gì thì mua, mẹ cho tiền.” Mẹ mỉm cười với tôi, hiển nhiên không bị chuyện vừa rồi làm ảnh hưởng.
“Vâng ạ, mẹ nhớ giữ lời đó!”
Tôi hưởng thụ sự yêu thương của mẹ, bởi vì có sự yêu thương của người nhà, tôi mới bất chấp mọi khó khăn nguy hiểm để quay về.
Mua sắm cả ngày cũng không ít. Mẹ không giống như những người mẹ khác. Mẹ cho tôi tình thương yêu chiều của một người mẹ, còn cho tôi sự ủng hộ tôn trọng như những người bạn thân.
Chúng tôi ở chung rất hòa hợp, về tới nhà đã là bữa tối.

Bình Luận

0 Thảo luận