Ông nội dù có tức giận đến đâu, cũng không thể làm như ông nói, một người là đứa cháu gái vừa mới trở về, một người là đứa con trai ông rất thương yêu từ nhỏ.
Mặc dù bây giờ, tôi đang chiếm ưu thế, đang được ông nội yêu thích. Sau này khi hết yêu thích nữa ông lại nghĩ tôi là một người có tâm tư thì sao.
Đừng trách tôi nghĩ xấu người khác, nếu không biết suy nghĩ thấu đáo, tôi đã chết không biết bao nhiêu lần rồi.
Việc người thân mình phản bội mình, người mình tin tưởng lại lừa dối mình không hiếm.
12.
“Em thông minh hơn cô ta nhiều, ngay cả ông nội cũng dỗ dành được!” So với người anh trai lầm lì ít nói của mình. Lương Dữ Chu là một chàng trai thận trọng, hắn lười nhác dựa vào cửa phòng tôi, chắn ngang đường tôi đi.
“Tôi tưởng anh đã biết trước đó rồi!” Tôi nhướng mày trước ánh mắt thăm dò của hắn.
Lương Dữ Chu nghĩ nến cảnh náo loạn ngày tôi trở về, cảm thấy rất thú vị.
Kỳ Thương như một con chó điên khó đối phó, cũng bị tôi đạp dưới chân hết sức nhục nhã.
“Cô thật sự không sợ Kỳ Thương trả thù?” Hắn có chút tò mò mở miệng dò hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/nh-n-v-t-ch-nh-c-a-i-m-nh&chuong=6]
Nếu Kỳ Thương phát điên chạy tới, Chú hai cũng không có khả năng ngăn cản.
Hắn thắc mắc tôi lấy đâu ra tự tin đối đầu trực tiếp với Kỳ Thương như thế này.
“Anh sợ sao?” Tôi hỏi ngược lại, chàng trai như bị khiêu khích: “Tôi mà sợ hắn, tôi không vừa mắt con chó điên đó lâu rồi!”
Một khi Cận Hòa và hắn cãi nhau, Kỳ Thương sẽ trút giận lên Lương gia, tuy không gây đe dọa gì lớn, nhưng những thủ đoạn nhỏ nhặt của hắn cũng khiến người ta chán ghét.
“Vậy anh có muốn cùng tôi mạo hiểm một lần?” Tôi đưa ra lời đề nghị thú vị.
Lương Dữ Chu nghe được lời này, mắt liền sáng lên, mặt không thể tin được, tôi nhìn hắn gật đầu khẳng định.
Giây tiếp theo hắn gật đầu lia lịa: “Muốn, muốn, muốn!”
Tôi vẫy vây tay với hắn, chàng trai này liền chạy thật nhanh lại vểnh tại lắng nghe kế hoạch.
Một lúc sau, ánh mắt hắn càng ngày càng sáng, lộ ra hưng phấn, thậm chí còn mở miệng bổ sung suy nghĩ của mình.
14.
Khụ…
Chúng tôi lẩm bẩm trong góc một lúc lâu, cho đến khi nghe thấy một tiếng ho.
Lương Dữ Chu như mèo giẫm phải đuôi, còn có chút giật mình, đẩy tôi ra xa.
Một nụ cười khó nhận thấy thoáng qua trong mắt tôi.
“Anh hai sao anh ở đây?” Lương Dữ Chu chủ động hỏi trước, Lương Gia Duật sờ sờ mũi, có chút khó chịu nhìn tôi cùng Lương Dữ Chu với vẻ nghi ngờ.
“Vừa rồi thấy hai người nói chuyện say sưa như vậy, có thể nói tôi nghe không?” Lương Gia Duật nói làm Lương Dữ Chu ngạc nhiên mở to mắt.
Trong trí nhớ của hắn, Lương Gia Duật luôn trầm mặc ít nói, cực kỳ khó tính. Không ngờ lần này hắn không những không la bọn tôi mà còn muốn tham gia.
“Anh… anh tăng ca nhiều quá đầu óc bị hỏng rồi đúng không?” Lương Dữ Chu nuốt nước bọt, người trước mặt quá khác lạ, khiến hắn chưa kịp thích nghi.
Lương Gia Duật cũng nghẹn lại, có thể do tôi đang ở đây, hắn muốn duy trì hình tượng anh trai tốt.
“Đương nhiên là không, Loan Loan thấy sao?” Hắn lười nói tiếp với Lương Dữ Chu, nhìn tôi dò hỏi.
“Dĩ nhiên là được.” Trong lúc Lương Dữ Chu nghĩ tôi điên rồi thì tôi lập tức trả lời.
Tôi dẫn Lương Gia Duật cùng Lương Dữ Chu đến bệnh viện mà mình đã điều tra trước đó. Kỳ Thương sau khi bị tôi đá bị thương, hiện vẫn đang dưỡng bệnh.
Nhưng hắn vẫn không ngừng gây rắc rối, Lương Gia Duật phải tăng ca nhiều hơn để giải quyết những chuyện hắn gây ra.
“Đúng vậy, đặc biệt là Lương Nguyệt Loan kia, không thể bỏ qua cho nó! Phải để cho Lương gia biết hậu quả khi đắc tội với tôi. Còn có Lương Yến Lễ, dám cướp người tôi yêu, tôi nhất định sẽ để hắn chết không yên!” Đêm khuya yên tĩnh, thích hợp bàn bạc chuyện xấu.
Kỳ Thương cũng vậy, chúng tôi cũng vậy, tôi khéo léo làm camera giám sát phòng của Kỳ Thương tạm thời gián đoạn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận