Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

NGÂN HÀ LẤP LÁNH, BÌNH MINH HÉ RẠNG

Chương 6

Ngày cập nhật : 2025-07-25 23:50:48
6
Bữa tiệc được tổ chức tại khách sạn sang trọng bậc nhất trung tâm thành phố, chỉ cần nhìn cách bài trí cũng đủ thấy xa hoa tột bậc.
Không chỉ sử dụng hàng vạn đóa hoa hồng để trang trí, chất đầy những hộp quà đắt đỏ, ngay cả chiếc váy dành riêng cho cô cũng được đính kết từ những viên pha lê quý giá.
Khách mời ra vào không khỏi trầm trồ trước sự hào nhoáng này.
“Người ta vẫn nói giới hào môn hiếm có kẻ si tình, nhưng nhìn xem Chủ tịch Tạ cưng chiều Tạ phu nhân đến mức này, ai mà không ngưỡng mộ chứ?”
“Đúng vậy! Hai người họ không chỉ là thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, mà còn yêu nhau bao năm trời, đúng là trời sinh một cặp.”
Có người thậm chí còn không ngại tiến lên tâng bốc.
“Tạ phu nhân, cô thật sự may mắn! Chủ tịch Tạ đối với cô một lòng chân thành, khiến bao người phải ghen tị.”
Cô chậm rãi đưa mắt nhìn người trước mặt, đôi mắt đỏ hoe nhưng vẫn nở nụ cười, chỉ là nụ cười ấy chẳng chạm đến đáy mắt.
“Phải, chân thành quả thật rất đáng quý.”
Thế nên, kẻ phụ lòng chân thành, nên nuốt ngàn mũi kim, chết không chỗ chôn!
Có lẽ sắc mặt cô quá mức nghiêm túc, những người xung quanh đều sững lại trong chốc lát. Tạ Khiên Xuyên và Tạ Cẩn đứng bên cạnh cũng cứng đờ cả người, liếc nhìn nhau, thấp thỏm không yên, gần như hoài nghi cô đã phát hiện ra điều gì.
Đến phần thổi nến ước nguyện, tất cả mọi người đều vây quanh cô, vừa hát chúc mừng sinh nhật vừa nhiệt tình mời cô cầu nguyện.
Tạ Khiên Xuyên dịu dàng vén tóc cô ra sau tai, quỳ một gối xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói:
“Ước đi, A Tự.”
Cô nhìn những ánh mắt mong đợi xung quanh, chậm rãi khép hai tay, nhắm mắt lại.
“Điều ước thứ nhất, tôi hy vọng đôi chân của mình có thể nhanh chóng hồi phục.”
“Điều ước thứ hai, tôi mong phần đời còn lại của mình được tự do và vui vẻ.”
“Điều ước thứ ba, từ nay về sau, những kẻ tôi không muốn thấy… vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi.”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, chẳng ai nhận ra điều khác thường. Chỉ có Tạ Khiên Xuyên và Tạ Cẩn, sắc mặt khẽ biến.
Bởi vì lần này, trong ba điều ước của cô, không có lấy một điều liên quan đến bọn họ!
Phải biết rằng, những năm trước, điều ước sinh nhật của cô luôn là mong họ khỏe mạnh, mong Tạ Cẩn trưởng thành vui vẻ. Đây là lần đầu tiên, điều cô mong mỏi… chỉ có chính cô mà thôi.
Nhận ra sự bất thường, hai cha con lập tức sốt sắng lên tiếng giải thích.
“A Tự, em sao vậy? Có phải vì dạo gần đây anh ít ở bên em nên em giận không? Công ty mấy ngày nay có một dự án rất quan trọng, anh bận xử lý công việc nên lơ là em.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-n-h-l-p-l-nh-b-nh-minh-h-r-ng&chuong=6]

Em yên tâm, đợi xong việc này, anh sẽ dành thời gian bù đắp cho em, được không?”
Tạ Cẩn cũng vội vàng phụ họa: “Mẹ, con mới vào mẫu giáo, bài vở rất nhiều nên không có thời gian chơi với mẹ.”
“Mẹ đừng giận con và ba nữa nhé?”
Cô cúi đầu nhìn hai cha con với ánh mắt lấp lóe bất an, chẳng nói một lời.
Bận?
Những ngày qua, bọn họ quả thực rất bận.
Bận rộn chuẩn bị cho hôn lễ với Giang Thanh Hoan.
Đúng lúc này, Giang Thanh Hoan mới chậm rãi xuất hiện.
Cô ta cầm theo một món quà, đưa cho Kiều Tự rồi mỉm cười xin lỗi: “Cô Kiều, xin lỗi nhé. Dạo gần đây tôi bận rộn chuẩn bị hôn lễ với bạn trai nên hôm nay mới đến trễ. Cô sẽ không trách chứ?”
Kiều Tự bình thản nhìn cô ta.
“Cô Giang khi nào thì có bạn trai vậy? Sao tôi chưa từng nghe qua?”
Giang Thanh Hoan hơi đỏ mặt: “Chúng tôi đã ở bên nhau nhiều năm rồi, chỉ là chưa công khai thôi.”
Ngón tay đặt trên tay vịn xe lăn của cô khẽ siết lại. Một lát sau, cô chỉ gật đầu, giọng điệu hờ hững: “Chúc mừng. Hôn lễ định tổ chức vào khi nào?”
Giang Thanh Hoan cười đáp: “Một tuần nữa.”
Không đợi Kiều Tự nói thêm, Tạ Khiên Xuyên đã cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người.
“Màn bắn pháo hoa sắp bắt đầu rồi, A Tự, anh đưa em ra ngoài xem pháo hoa nhé?”
8
Kiều Tự hôn mê dường như đã có một giấc mơ rất dài. Trong mơ, cô ở trong bệnh viện, nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, trước mắt toàn là bác sĩ và y tá mặc áo blouse trắng.
Cô muốn mở miệng nói chuyện, nhưng dù cố thế nào cũng không thể thốt ra lời.
Không biết đã qua bao lâu, cuối cùng cô cũng mở mắt, nhưng phát hiện mình vẫn đang nằm trên giường trong phòng ngủ ở nhà.
Toàn thân đau nhức đến mức không thể chịu nổi. Cô đang định ngồi dậy gọi người giúp việc vào, thì vô tình nghe thấy họ trò chuyện bên ngoài cửa.
“Phu nhân vẫn chưa tỉnh lại sao? Haiz, thật là đáng thương.”
“Đúng vậy, bình thường tiên sinh tỏ ra yêu thương phu nhân đến thế, ai mà ngờ sau lưng lại có thể ra tay tàn nhẫn với cô ấy chỉ vì tiểu thư Giang chứ!”
“Ông cụ không cho anh ta liên lạc với tiểu thư Giang, lại còn cho người tông xe vào cô ta, nên anh ta tức giận trút giận lên phu nhân. Không chỉ chuốc thuốc khiến phu nhân hôn mê, mà còn đưa cô ấy đến bệnh viện… cắt bỏ tử cung. Sau đó anh ta còn thẳng thừng tuyên bố với ông cụ rằng, nếu còn dám động đến tiểu thư Giang, thì anh ta sẽ trả lại cho phu nhân gấp trăm lần như vậy!”
“Anh ta còn nói, đừng hòng đưa cậu chủ nhỏ đi đâu hết. Phu nhân bây giờ đã mất tử cung, không thể sinh con được nữa, chỉ có tiểu thư Giang mới xứng đáng sinh con cho anh ta.”
“Đúng vậy, hơn nữa phu nhân vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, để tránh cô ấy phát hiện ra, tiên sinh đã đưa cô ấy về nhà ngay sau khi phẫu thuật, còn dặn chúng ta tuyệt đối không được để cô ấy biết.”
“Ai mà dám nói ra chứ? Chẳng khác nào muốn lấy mạng phu nhân!”

Kiều Tự ngồi đờ đẫn trên giường, cảm giác như có một tia sét giáng thẳng xuống đầu mình, đau đớn đến mức toàn thân run rẩy.
Bàn tay cô run rẩy vén áo lên, quả nhiên nhìn thấy trên bụng có một vết sẹo, hiển nhiên là mới khâu lại không lâu, chỉ là thuốc tê vẫn còn tác dụng nên cô chưa cảm nhận được hết cơn đau.
Khoảnh khắc này, cô chỉ cảm thấy trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, đến mức không thể thở nổi.
Tạ Khiên Xuyên vì Giang Thanh Hoan mà giết chết đứa con của cô, hủy hoại đôi chân của cô vẫn chưa đủ.
Bây giờ, anh ta còn cắt bỏ cả tử cung của cô ư?
Cô không thể chịu đựng thêm được nữa. Cô phải hỏi anh ta cho ra lẽ.
Cô gắng gượng bò xuống giường, lảo đảo đẩy xe lăn lao ra ngoài.
Vì quá hoảng loạn, cô vô tình xông vào căn phòng mà trước nay Tạ Khiên Xuyên không cho ai bước vào.
Khoảnh khắc cánh cửa bật mở, cô hoàn toàn sững sờ.
Không chỉ có điện thoại của anh ta đầy ắp ảnh của Giang Thanh Hoan, mà căn phòng này, cũng chất đầy hình ảnh của cô ta.
Trên giá sách, còn có vô số kỷ vật của họ.
Có chiếc khăn quàng cổ Giang Thanh Hoan tự tay đan cho anh ta, có những bức thư tình anh ta viết cho cô ta, thậm chí cả dây rốn còn sót lại khi Giang Thanh Hoan sinh Tạ Cẩn.
Trên bàn làm việc, có một cuốn nhật ký.
Cô mở ra, câu đầu tiên đập vào mắt cô chính là: “Hôm nay, tôi phải cưới một người phụ nữ mà tôi không yêu. Tôi đã lường trước rằng, quãng đời còn lại của tôi sẽ chỉ toàn là đau khổ.”
Từng câu, từng chữ tiếp theo đều như những nhát dao sắc bén, tàn nhẫn đâm thẳng vào thân thể cô.
“Hôm nay tôi đã lên giường với Kiều Tự. Cô ta quấn lấy tôi đòi thêm nữa, tôi dịu giọng dỗ dành cô ta, lại cho cô ta thêm một lần. Nhưng sau đó, tôi đã phải tắm rửa đến ba lần mới có thể chịu nổi.”
“Tôi đã tự tay bóp chết đứa con của Kiều Tự. Đứa bé trông rất giống cô ta, nhỏ bé, trắng trẻo, mềm mại. Đã có một khoảnh khắc, tôi hơi chần chừ. Nhưng… Thanh Hoan đã khóc. Cô ta nói không muốn tôi có con với người phụ nữ khác. Vì vậy, tôi chỉ có thể lựa chọn hy sinh Kiều Tự, trơ mắt nhìn đứa bé ấy tắt thở dưới tay mình.”
“…”
Càng đọc xuống, Kiều Tự càng hoàn toàn sụp đổ.
Cô muốn hét lên, muốn gào thét, nhưng không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Anh ta yêu cô ta đến vậy sao?
Tạ Khiên Xuyên, sao anh có thể yêu cô ta đến mức này?
Chỉ vì cô ta, anh ta sẵn sàng đẩy vợ mình, con trai mình… xuống địa ngục.

Bình Luận

0 Thảo luận