26
Rời khỏi nhà họ Tạ, trên gương mặt Giang Thanh Hoan tràn đầy hận ý.
Cô ta đã chờ đợi nhiều năm như vậy, cứ nghĩ rằng chỉ cần bản thân nhẫn nhịn, cuối cùng sẽ có thể gả vào nhà họ Tạ.
Không ngờ rằng, cô ta vất vả lắm mới chờ được đến ngày Kiều Tự chết đi, giờ lại xuất hiện một Tô Dư Ngôn.
Gia thế nhà họ Tô hiển hách như vậy, người nhà họ Tạ nhất định sẽ vui mừng kết thông gia với bọn họ, thế chẳng phải cô ta không còn cơ hội nữa hay sao?
Nghĩ đến đây, cô ta càng thêm lo lắng.
Cô ta tuyệt đối không thể ngồi chờ chết, bây giờ chỉ còn cách làm lớn chuyện, để tất cả mọi người biết được Tạ Cẩn là con trai của mình, như vậy cô ta mới có cơ hội.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô ta.
…
Ở một diễn biến khác, sau nhiều ngày tiếp xúc, quan hệ giữa Tạ Khiên Xuyên và Tô Dư Ngôn tiến triển thần tốc, anh ta thậm chí còn đưa cô đến nhà họ Tạ, ra mắt ông cụ.
Ban đầu, ông cụ Tạ vẫn còn chút e ngại với cô gái có diện mạo quá mức giống Kiều Tự này.
Nhưng sau khi xác nhận thân phận của cô, lại biết được cô dịu dàng hiểu chuyện, tinh thông cầm kỳ thư họa, tự nhiên cũng buông xuống mọi đề phòng.
Hôm nay, Tô Dư Ngôn cùng Tô Thanh Hà đến nhà họ Tạ dùng bữa.
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì đột nhiên, bên ngoài sân vang lên tiếng hét của Giang Thanh Hoan.
"Khiên Xuyên! Anh thật sự không cần mẹ con tôi nữa sao?"
"Anh đã hứa với tôi rằng, chỉ cần Kiều Tự qua đời, danh phận Tạ phu nhân sẽ thuộc về tôi!"
"Những năm qua tôi nhẫn nhục chịu đựng, ngay cả con mình cũng không thể danh chính ngôn thuận nuôi bên cạnh, tất cả chỉ vì chờ ngày anh đường hoàng rước tôi vào nhà họ Tạ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ng-n-h-l-p-l-nh-b-nh-minh-h-r-ng&chuong=18]
Bây giờ anh có người mới rồi, liền trở mặt vô tình sao?"
Giọng cô ta càng lúc càng lớn, trong khu biệt thự yên tĩnh này nghe vô cùng chói tai.
Rõ ràng, những người trong nhà cũng đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài.
Tô Thanh Hà là người lên tiếng trước.
"Những lời cô gái ngoài kia nói là thật sao?"
"Nếu đúng như vậy, Dư Ngôn tuyệt đối không thể qua lại với chủ tịch Tạ!"
"Dù tôi có đồng ý, cha mẹ ở nước ngoài cũng sẽ không bao giờ chấp nhận!"
Sắc mặt người nhà họ Tạ lập tức trở nên căng thẳng, đặc biệt là ông cụ Tạ, vẻ mặt ông khó coi vô cùng, cố nén giận mà trấn an.
"Không phải như các vị nghĩ đâu, người phụ nữ này luôn bám lấy Khiên Xuyên, tôi sẽ lập tức sai người đuổi cô ta đi."
Nói rồi, ông cụ liền muốn đứng dậy gọi người.
Nhưng đúng lúc này, Tô Dư Ngôn bỗng đứng lên.
"Khoan đã."
"Từ khi tôi tiếp xúc với Khiên Xuyên, cô Giang này đã không ngừng gây khó dễ. Tôi cũng muốn biết rốt cuộc chuyện này là thế nào."
Nói xong, cô quay sang nhìn Tô Thanh Hà.
"Anh, chúng ta ra ngoài hỏi cho rõ ràng đi."
Hai người cùng đứng dậy, Tạ Khiên Xuyên muốn ngăn lại nhưng đã không kịp nữa.
Mọi người cùng bước ra cửa, chỉ thấy Giang Thanh Hoan dắt theo Tạ Cẩn, từng bước từng bước tiến về phía họ.
Sắc mặt ai nấy đều vô cùng khó coi, chỉ có cô ta vẫn thản nhiên, còn bảo Tạ Cẩn chào hỏi từng người.
"Ông nội, bà nội, ba."
Giang Thanh Hoan lại đẩy nhẹ lưng thằng bé, hỏi tiếp.
"Nói đi, mẹ là ai?"
Tạ Cẩn mở to đôi mắt tròn xoe, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt.
Ở phía sau cổ, chỗ mọi người không nhìn thấy, còn có một vết bầm, rõ ràng là do Giang Thanh Hoan đánh.
Thằng bé run rẩy, sợ hãi trả lời.
"Mẹ, mẹ là mẹ của con."
Lời vừa dứt, Giang Thanh Hoan lập tức đắc ý nhìn về phía Tô Dư Ngôn.
"Nghe rõ rồi chứ?"
"Những gì tôi nói với cô trước đây đều là sự thật. Khi cô Kiều sinh con thì đã qua đời, cho nên đứa trẻ này chỉ có thể được nuôi bên cạnh cô ấy. Tôi và Khiên Xuyên vốn đã quen biết từ lâu, vậy nên tôi không phải kẻ thứ ba gì cả."
"Thế nhưng bây giờ, tôi và anh ấy tình cũ chưa dứt, còn cô lại đang qua lại với anh ấy. Hôm nay tôi đến đây chỉ để xin nhà họ Tạ một lời giải thích."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận