Gió rít bên cửa sổ.
Tạ Ngọc ngẩn ra.
Hắn bỗng nhiên xé lá thư hòa li trong tay thành từng mảnh, gằn giọng:
“Tiêu Thanh Nguyệt, ta sẽ không hòa li với nàng.”
“Sao Phò mã phải như vậy?”
Ta thở dài một hơi, kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta vốn dĩ là bị ép buộc ở bên nhau, hòa li đối với ta và chàng đều là chuyện tốt.”
“Ai nói ta bị ép ở bên nàng?”
Tạ Ngọc nhìn ta chằm chằm, hốc mắt ửng đỏ:
“Nếu ta không thích nàng, vì sao lại tặng nàng bức tranh? vì sao lại tặng nàng hồng mai?”
“Nếu ta không thích nàng……”
“Cần gì phải kiềm chế đến gần nàng, sợ nàng chán ghét?”
Từ lúc thành thân đến nay, lần đầu tiên hắn nói với ta nhiều như vậy.
Nhưng những lời này, một chữ ta cũng không dám tin.
Ta chặt đứt con đường làm quan của hắn, làm lỡ lương duyên của hắn, hắn không hận ta sao, sao lại thích ta?
Bàn tay giấu trong tay áo siết chặt lại, bởi vì dùng sức quá mức, móng tay đâm vào thịt.
Xoay người muốn đi, cổ tay lại bị níu lại.
Hắn gắp gấp: “Thanh Nguyệt, nàng nghe ta giải thích, ta thật sự thích nàng…..”
Ta không thể thoát khỏi tay hắn, nhịn không được mà nhíu mày lại:
Chàng làm ta đau, nếu thật sự thích một người, chàng sẽ không làm như vậy.”
Tạ Ngọc ngẩn ra, vội vàng buông tay.
Ta hít một hơi thật sâu:
“Tạ Ngọc, chàng có dáng vẻ tốt, xuất thân tốt, học vấn tốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/minh-nguy-t-b-t-kh-truy&chuong=7]
Từ nhỏ đến lớn các cô nương ái một chàng có thể xếp hàng dài từ Kinh thành đến Vân Châu.”
“Mà ta là thê tử của chàng, lại là một nữ tử không thích chàng, nên chàng cảm thấy ta không giống các cô nương khác.”
Ta dừng một chút, giơ tay xoa xoa chân mày đang nhíu chặt của hắn: “Cho nên chàng cảm thấy thích ta là bởi vì ta không thích chàng.”
“Tạ Ngọc, chỉ là chàng không cam lòng mà thôi.”
Khi tiếng gió rít đã ngừng, là lúc Tạ Ngọc xoay người đi vào màn đêm vô tận.
Mặt ta vô cảm mà nhìn hắn rời đi, nước mắt lại lăn dài trên má.
Nếu hắn quay đầu lại, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng những cảm xúc trong mắt ta mà trước giờ ta chưa từng dám thể hiện.
Nhưng hắn sẽ không bao giờ quay đầu lại, hắn là trời quang mây sáng Tạ tam lang, hắn có tự tôn và kiêu ngạo, ta đối với hắn tuyệt tình như vậy, hắn nhất định sẽ không quay đầu.
Đợi đến khi hắn đi thật xa, xa đến nỗi ta không còn nhìn thấy hắn, ta mới mặc kệ tất cả mà khóc thật to.
Nhẫn Đông cô cô lặng lẽ mà khoác áo choàng cho ta, trong mắt đầy khó hiểu: “Công chúa, rõ ràng là người thích Phò mã, vì cái gì mà phải một hai đẩy hắn ra? Có thể gả cho người mình thương thật sự hiếm có.”
Đúng là khó có thể gả được cho người mình thương.
Nhưng nếu ta ở bên người mà ta thích, chúng ta sẽ không thể sống tốt được.
9.
Ta là một người trọng sinh, mang theo ký ức của hai kiếp.
Đời trước ta đối với Tạ Ngọc là vừa gặp đã thích. Khoảnh khắc khi hắn vén khăn trùm đầu cho ta, ta đã thật lòng thích hắn.
Vì để làm hắn vui ta đã nỗ lực rất nhiều.
Hắn giỏi ngâm thơ đối câu, ta đã vào Thư phòng chăm chỉ học thơ. Hắn thích vẽ tranh phong cảnh. Ta không tiếc vung số tiền lớn để mua các tác phẩm nổi tiếng. Ta hao phí tâm tư, dốc lòng suy nghĩ chỉ mong hắn có thể cười với ta một cái.
Chỉ tiếc, Tạ Ngọc không thích ta.
Hắn không thích ta, cho nên dù ta làm cái gì, hắn cũng chỉ thờ ơ, đôi mắt ngăm đen như nước hồ tĩnh lặng, không có chút gợn sóng.
Hắn xem ta giống như một thân cây, một đóa hoa, một cục đá.
Ta vô cùng chán nản thề không bao giờ thích hắn nữa.
Nhưng đôi khi từ bỏ một điều gì đó còn khó hơn là kiên trì.
Vì thế ta đã tự tìm cho mình một lý do để tiếp tục.
Ta tự khuyên nhủ chính mình không nên quá tham lam, bởi vì hắn quá ưu tú vạn vật trong mắt hắn đều giống nhau.
Ta dệt mộng đẹp, rồi đắm chìm trong đó.
Cho đến khi Thôi Uyển Âm xuất hiện, ta không còn cách nào tự lừa mình dối người.
Tạ Ngọc đối với Thôi Uyển Âm hoàn toàn khác biệt.
Ở trước mặt nàng, hắn như biến thành một người khác, có thể cười cũng có thể tức giận.
Ta đứng yên ở một góc tường mà quan sát bọn họ, một người sáng trong như ánh trăng, một người sáng chói như mặt trời, rất là xứng đôi.
Trong lòng ta có một giọng nói cho ta biết, ta sắp mất đi Tạ Ngọc.
Ta cảm thấy khủng hoảng trước đây chưa từng có.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận