Không biết Tiêu Thanh Nguyệt đã kể chuyện vui gì, làm mẫu thân ta cười rất vui vẻ.
Cảnh xuân xuyên thấu qua mái hiên, mềm mại chiếu lên người nàng, ta đứng từ xa đánh giá nàng, bất giác cong khóe môi.
Sau khi hôn lễ kết thúc, phụ thân phải về Vân Châu xử lý việc trong Tộc.
Trước khi đi mẫu thân cố ý gọi ta đến phòng riêng, dặn dò ta phải hòa thuận với Công chúa: “Công chúa tri thư đạt lý, không giống như những lời đồn ngoài kia.”
Ta gật đầu đồng ý.
Bệ hạ tứ hôn cũng muốn cảnh giác Thế gia, về tình về lý, ta cũng nên sống hòa thuận cùng Tiêu Thanh Nguyệt.
Nhưng hành động của Tiêu Thanh Nguyệt lại ngoài dự kiến của ta.
Phụ mẫu vừa rời đi, nàng liền cho người dọn đồ của ta qua phòng khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/minh-nguy-t-b-t-kh-truy&chuong=16]
Ta không hiểu vì sao, cũng không biết đã đắc tội với nàng chỗ nào, nàng lại hỏi thẳng ta có thích nàng hay không.
Chúng ta khi đó còn chưa từng ở chung, làm sao có thể nói thích được?
Nhưng bình tĩnh mà suy xét, ta cũng không có chán ghét nàng.
Ta suy tư, làm sao để có thể uyển chuyển mà trả lời cho nàng biết, nàng lại cười, nói rằng cuộc hôn nhân này vốn không phải là tự nguyện, muốn cùng ta ai lo phận nấy, ta đừng cản trở nàng.
Từ nhỏ đến lớn, vì là Công tử Thế gia, vô sô nữ tử bám theo ta như vịt, Tiêu Thanh Nguyệt là nữ tử đầu tiên muốn duy trì khoảng cách với ta.
Nàng nói cuộc hôn nhân này nàng không mong muốn, nghĩ rằng nàng sớm đã có người trong lòng, Hoàng mệnh khó trái, nàng lại không thể từ chối.
Vì nàng né tránh, số lần gặp nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Ở bên ngoài, chúng ta tương kính như tân.
Nhưng sau cánh cửa đóng kín, ta cùng nàng chẳng qua chỉ là hai người xa lạ sống chung dưới một mái hiên mà thôi.
2.
Năm thứ hai sau khi thành thân, bá mẫu của ta mắc một căn bệnh lạ đến Thái y cũng không tìm ra được nguyên nhân.
Ngang khi bọn ta đang bế tắc, Tiêu Thanh Nguyệt lại gửi đan dược từ Dược vương cốc đến chữa khỏi bệnh cho bá mẫu.
Nàng đúng là có một miếng ngọc bội của Cốc chủ Dược Vương cốc, là khi chúng ta thành hôn Bạch Vân quan chủ tặng quà thành hôn, vốn là để nàng dùng bảo vệ bản thân.
Ta không ngờ nàng lại dùng miếng ngọc bội này để xin đan dược cho bá mẫu.
Bá phụ là người cương trực ghét a dua nịnh hót, Bệ hạ tứ hôn cắt đứt con đường làm quan của ta, nhưng ông chưa bao giờ trách móc Tiêu Thanh Nguyệt, ngày thường còn khuyên dạy ta, thế đạo này vốn đã rất khó khăn với nữ tử, muốn ta tốt với Tiêu Thanh Nguyệt một chút.
Lần này Tiêu Thanh Nguyệt đã ra tay cứu giúp bá mẫu, bá phụ cực kỳ cảm kích, cũng rất vui mừng.
“Công chúa không giống những đứa trẻ lớn lên ở thâm cung, nàng nhìn qua cảm giác không dễ tiếp cận, nhưng tấm lòng lại rất tốt.”
Tái ông mất ngựa, ông khuyên ta thử mở lòng với Tiêu Thanh Nguyệt.
Ban đêm, ta trằn trọc.
Tiêu Thanh Nguyệt là một cô nương thật tốt bụng, thân phận nàng tôn quý nhưng không ương ngạnh, đối với Trưởng bối khiêm tốn hữu lễ, đối với Hạ nhân cũng chưa từng khắt khe.
.
Nếu chúng ta đã là phu thê, sao không thể cố gắng tiến thêm một bước với nàng?
Biết được Tiêu Thanh Nguyệt yêu thích vẽ tranh, ta liền cố ý vẽ một bức, làm quà sinh thần cho nàng.
Nhưng khi ta đem bức tranh cho nàng, nàng lại chưa từng xem một cái.
Thái độ của nàng khiến ta rất thất vọng.
Ta thật sự không hiểu, nàng đối với người khác rất tốt, tại sao lại luôn giữ khoảng cách đối với mình ta.
Chẳng lẽ ta là hồng thủy mãnh thú, sẽ ăn thịt nàng sao?
3
Vào năm Vĩnh Xương thứ hai mươi mốt, ta đã hoàn toàn bội phục nàng.
Năm đó U Châu hạn hán.
Những năm gần đây, Hung Nô xâm phạm Bắc cương, chiến tranh liên miên làm Quốc khố cạn kiệt, Triều đình không đủ ngân lượng để cứu tế.
Mắt thấy tình tình Thiên tai ngày càng nghiêm trọng, là Tiêu Thanh Nguyệt đứng ra, quyên tiền cùng với các nữ quyến trong Kinh thành, còn trích một nửa tài sản của mình để cứu tế, giải quyết mối họa trước mắt.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận