Lý Bân tức giận trợn mắt: "Tranh thủ thế nào được? Đại boss nói phải bắt chúng ta bồi thường mười triệu tệ đấy, chúng ta lấy đâu ra mà bồi thường?"
"Thật sự không thể nói tốt vài câu với đại boss sao? Hay là... chỉ cần nói với bên đối tác thanh toán tiền thôi cũng được mà."
Mấy đối tác đó tôi biết cả. Nhìn thì có vẻ là thương hiệu lâu năm, nhưng thực ra chỉ cần nghiên cứu báo cáo tài chính là biết, nội bộ đấu đá lẫn nhau, chẳng còn được mấy ngày tốt đẹp nữa đâu.
Lần trước tôi nhắc nhở cũng coi như là có lòng tốt, chỉ là lòng dạ họ quá hẹp hòi, không dung chứa được người khác, thẳng tay đuổi tôi ra khỏi công ty. Nếu không có tôi ở đó, ít ra vẫn có thể chống đỡ được đến lúc họ thanh toán tiền cuối kỳ.
"Bây giờ họ đã phá sản rồi, tôi cũng bó tay thôi."
"Được, tự bọn tôi nghĩ cách, không cầu xin cô nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-v-t-s-ng-c-a-c-ng-ty&chuong=8]
Tôi không tin không có cô thì bọn tôi chẳng làm nên trò trống gì!" Điện thoại bị cúp ngang.
Tôi lắc đầu, tiếp tục làm việc của mình.
Nhưng dù sao cũng cảm thấy có lỗi với đại boss, tôi vẫn gửi tặng ông ấy một chậu cây phát tài cành lá sum suê. Ông ấy tỏ ra rất áy náy, nói rằng dạo này bị bệnh, công ty cũng không có thời gian quản lý, nên mới để tôi phải chịu thiệt thòi.
"Chuyện công ty phá sản cháu đừng để trong lòng. Là do ta nhìn người không rõ, không bảo vệ tốt cho cháu. Ta còn nhiều công ty khác dưới tên mình, nếu ngày nào đó cháu có hứng thú, hoan nghênh cháu đến chơi."
"Vâng ạ, nhưng bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh rồi."
Đại boss hiền từ cười: "Hậu sinh khả úy mà."
7
Gặp lại Lý Bân và Thẩm Vũ là vài năm sau, tại một hội nghị đấu thầu ở nước ngoài. Họ chạy vạy khắp nơi cầu xin, gom đủ tiền mở một xưởng thiết kế nhỏ, tuyển vài nhà thiết kế trẻ mới ra trường. Lúc này, họ đang đầy tham vọng hy vọng có ai đó mắt xanh nhìn trúng, chịu hợp tác với họ.
Khi nhìn thấy tôi ở hiện trường, Lý Bân rõ ràng sững sờ, còn Thẩm Vũ thì không cam chịu yếu thế: "Khương Ngữ Tiếu, cô đến đây làm gì?! Hội nghị đấu thầu tầm cỡ này không phải chỗ cô đến được đâu. Đi mau đi, đi mau đi, đừng để người ta đến đuổi cô đi, nói ra cô là đồng nghiệp cũ của tôi tôi còn thấy mất mặt."
Điều kiện tham dự hội nghị đấu thầu lần này rất khắt khe, gần như có thể nói không phải là tinh hoa trong ngành thì không thể vào được. Mà Lý Bân và Thẩm Vũ hiển nhiên là đã nhờ vả quan hệ mới trà trộn vào được.
Tôi không thèm để ý, đi thẳng vào trong.
Thẩm Vũ nhíu chặt mày, dứt khoát chặn đường: "Không được vào! Cô vào chỉ làm hỏng chuyện của chúng tôi thôi." Nhưng ánh mắt lại liếc sang bên cạnh một cách không tự nhiên.
Lúc này tôi mới chú ý, bên cạnh cô ta còn có một cô bé trông có vẻ rụt rè, trên người mơ hồ còn có dấu vết của phù văn. Xem ra là đã mời đại sư giúp đỡ tăng thêm chút vận may rồi.
Tôi cười chào cô bé: "Ồ, đồng nghiệp à."
Cô bé là linh vật mới mà họ mời về. Ngày trước Lý Bân và Thẩm Vũ hai người nói linh vật là mê tín dị đoan, giờ thì lại khá mê muội mấy thứ này.
Thẩm Vũ cắn môi dưới, như gặp phải đại địch che chắn trước mặt cô bé: "Đây là em họ xa của tôi, đặc biệt đến giúp chúng tôi phát triển kinh doanh. Đại sư nói rồi, tuổi của con bé với tôi và anh Lý một người tam hợp, một người lục hợp, rất có thể trợ giúp vận thế."
Lý Bân cũng đưa tay ngăn tôi lại: "Bất kể thế nào, hôm nay cô tuyệt đối không được vào trong."
Tôi thấy thật buồn cười: "Nếu tôi cứ nhất quyết muốn vào thì sao?"
Thấy tôi chỉ có một mình, Lý Bân nảy sinh ý đồ xấu: "Vậy thì đành phải xin lỗi cô vậy." Nói rồi tiến lên nắm chặt cổ tay tôi. Sức lực nam nữ chênh lệch, tôi lập tức không thể cử động.
Tôi lạnh lùng nói: "Buông ra, không thì tôi kêu lên đấy."
"Cô đi thì tôi buông."
Một nhân viên quen biết tôi nhìn thấy tình hình, vội vàng chạy tới, quát lên: "Làm gì đấy? Sao các người lại vô lễ với ban tổ chức thế?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận