"Tôi nhất thiết phải dựa vào ai sao? Tôi chính là đường lui, là chỗ dựa của chính mình." Nói xong, tôi quay người bỏ đi. Công ty mới còn rất nhiều việc đang chờ tôi xử lý.
Đi ngang qua cây phát tài, tôi tiện tay đổ hết chỗ nước đã để mấy ngày vào gốc cây, rồi đào lá bùa tài vận đã chôn trong chậu lên. Cái cây héo rũ đi trông thấy bằng mắt thường.
5
Tôi toàn quyền ủy thác cho một giám đốc điều hành chuyên nghiệp giúp tôi xử lý công việc của công ty mới, lại tìm luật sư giúp tôi giải quyết vụ kiện trọng tài. Việc chuyên môn vẫn nên giao cho người có chuyên môn làm.
Còn tôi, chỉ cần đóng vai linh vật và bộ mặt đại diện cho công ty, thỉnh thoảng thỏa mãn cơn nghiện thiết kế là được rồi.
Mẹ tôi gọi điện quốc tế về: "Con bé chết tiệt này, chẳng biết thường xuyên về thăm nhà gì cả, mẹ gần hai tháng rồi chưa gặp con đấy."
Tôi làm nũng: "Con về ngay đây, về ngay đây."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/linh-v-t-s-ng-c-a-c-ng-ty&chuong=6]
Rồi chợt nghĩ: "Không lẽ việc kinh doanh ở nhà lại sa sút nữa rồi ạ?"
Mẹ tôi cười gượng: "Là bên cậu con, dì họ, bác gái con muốn nhờ con giúp đỡ một chút. Con cũng biết đấy, con đi một vòng tán tài vận còn nhanh hơn họ chạy vạy ngược xuôi."
"Việc này mẹ cũng hỏi đại sư rồi, ông ấy nói sau 25 tuổi con cũng không cần ngày nào cũng đi làm linh vật cho người khác nữa, cứ về nhà nằm không hưởng tiền cho thuê nhà là được."
"Thì đấy, nhưng vẫn chưa đến lúc làm đồ ăn hại mà." Tôi cười nói.
Thế là tôi tắt điện thoại, đến công ty của cậu, dì họ, bác gái dạo vài vòng, tiện thể nhận mấy cái giấy mời làm linh vật lưu động mạ vàng của họ, rồi vui vẻ đi nghỉ mát ở nước ngoài.
Ở nước ngoài tôi dùng số điện thoại khác, không biết công ty cũ tìm tôi đến phát điên, thậm chí có người còn ngủ vật vạ ngoài cửa nhà tôi, cố gắng rình gặp tôi.
Cuối cùng, sau một tháng chơi chán chê, tôi trở về nước.
Vừa xuống máy bay mở điện thoại, vô số cuộc gọi, tin nhắn, tin WeChat tràn vào tới tấp, nhìn mà hoa cả mắt.
Tôi nhíu mày, chẳng lẽ công ty xảy ra chuyện gì rồi? Không nên đâu nhỉ.
Tôi gọi cho giám đốc điều hành trước, hỏi thăm tình hình kinh doanh của công ty.
Giám đốc điều hành Tiểu Vu giọng đầy phấn chấn báo cáo: "Khương tổng, công ty chúng ta vừa khai trương đã nhận được năm sáu hợp đồng chục tỷ, cả công ty trên dưới đều bận tối mắt tối mũi. Lần trước cô dặn nếu có đồng nghiệp cũ báo tên cô tìm đến thì đãi ngộ hậu hĩnh, tôi cũng đã sắp xếp ổn thỏa rồi. Tôi xem qua danh sách, gần như toàn bộ nhân viên công ty cũ đã sang đây, ngay cả đội ngũ cô lao công cũng nhảy việc theo nhóm."
"Thiết kế của chúng ta nhận được sự công nhận rất cao từ phía đối tác, hiện tại tiền đợt cuối đều đã được thanh toán trước hạn, bên đó còn nói muốn tiếp tục hợp tác."
"Lịch trình năm nay, năm sau, cả các khoảng trống sau này của công ty đều đã kín mít rồi. Tháng này mọi người được nhận KPI và tiền thưởng, ai nấy đều hừng hực khí thế. Tôi khuyên họ đừng ngủ lại công ty, cứ đúng giờ tan làm về nhà ngủ, mà họ không chịu."
Tôi nghiêm túc nói: "Phải nghiêm khắc phê bình họ. Nếu một ngày làm việc quá sáu tiếng, trừ lương!"
"Vâng, Khương tổng!"
Lại gọi cho mẹ hỏi tình hình công ty của cậu, dì họ, bác gái. Mẹ tôi vui mừng nói: "Con yêu, công ty họ tốt lắm. Lúc đến gặp mẹ ai nấy mặt mày cũng hớn hở, còn mang theo một đống mỹ phẩm cao cấp và túi xách hàng hiệu làm quà. Họ nói đã chuyển tiền thưởng vào thẻ cho con rồi, bảo con chú ý kiểm tra. Đặc biệt là cậu con cười không khép được miệng, nói đã mua cho con hai cái cửa hàng để thu tiền thuê, chỉ cần con rảnh rỗi chịu khó đến chỗ họ chơi là được."
"Quà và hợp đồng cửa hàng mẹ đã gửi cho con rồi."
"Bố và mẹ chuẩn bị đi du lịch Abu Dhabi, sắp lên máy bay rồi nhé, không nói chuyện với con nữa."
"Vâng vâng, bố mẹ đi đường cẩn thận, nhớ gọi điện cho con."
Công ty và gia đình không có chuyện gì là tôi yên tâm rồi.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận