Tôi tỉnh dậy trong bệnh viện, vừa mở mắt đã thấy bố mẹ đứng bên giường, ánh mắt họ tràn đầy lo lắng.Trong phòng còn có vài người họ hàng cùng hai người hàng xóm thân thiết chú Lục và dì Vương.
Thấy tôi tỉnh lại, mẹ òa khóc vì mừng rỡ, còn bố thì thở phào nhẹ nhõm. Chú Lục lại nghiến răng tức giận:“Từ Tuế, con rốt cuộc cũng tỉnh rồi. Con trai chú đúng là mất hết lương tâm, suýt nữa thì chú đánh gãy chân nó cho hả giận.”
Dì Vương vội can, giọng nghẹn ngào:“Con đừng để bụng nhé Từ Tuế, chuyện này để dì với chú dạy dỗ lại Lục Cẩn Niên. Thằng bé thật không ra gì.”
Tôi ngẩn người. Trong đầu trống rỗng.Lục Cẩn Niên… là ai? Tôi nhớ rõ nhà chú Lục chỉ có một cô con gái, từ bao giờ lại có thêm con trai?
Thấy tôi thẫn thờ, mẹ càng lo, vừa sờ trán vừa nắm tay tôi, giọng run rẩy:“Thằng Cẩn Niên đó hại con ra nông nỗi này, ở bên con bao năm mà đến tiệc đính hôn lại bỏ trốn, thật quá đáng!”
Chú Lục vội cúi đầu xin lỗi:“Ông bà thông gia đừng giận. Tôi đã bảo người đi tìm nó rồi. Nhất định sẽ cho mọi người câu trả lời rõ ràng.”
Tôi chớp mắt, nhỏ giọng hỏi:“À… Lục Cẩn Niên là ai vậy ạ?”
Không gian lập tức im bặt.Mẹ tôi tái mặt, vội gọi bác sĩ. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói mọi chỉ số đều bình thường, chỉ có dấu hiệu mất trí nhớ tạm thời. Ông đề nghị tôi ở lại theo dõi thêm ba ngày, nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện.
Ba ngày trong viện, bố mẹ và vợ chồng chú Lục thay nhau ở lại chăm tôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-quen&chuong=2]
Tôi thấy ái ngại, bảo họ về nghỉ nhưng dì Vương chỉ cười gượng:“Con là con dâu tương lai của nhà này, chúng ta chăm con là chuyện đương nhiên.”
Tôi ngẩn ra:“Con dâu... của ai ạ? Cháu và anh ta đã cưới đâu?”
Chú Lục thở dài, kiên nhẫn kể lại: từ chuyện hồi nhỏ tôi và Lục Cẩn Niên cùng nhau đi học, đi chơi, đến lúc hai nhà quyết định tổ chức đính hôn.
“Năm hai đứa bảy tuổi, đi biển, con suýt bị sóng cuốn, chính Cẩn Niên nhảy xuống cứu. Nếu không có cứu hộ, cả hai đã không toàn mạng.”
Tôi nghe mà chỉ biết cười nhạt. Không nhớ, thật sự không nhớ chút gì cả.Dì Vương nhìn tôi, giọng đầy thương cảm:
“Chắc do con sốc quá nên tạm thời quên thôi, nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Tôi cũng chẳng biết nên nói gì tôi không giận, nhưng cũng chẳng thể nhớ nổi người họ đang nhắc đến là ai.
Ngày thứ hai, trời trong và nắng nhẹ. Tôi nằm trên giường, vừa ăn bánh ngọt vừa lướt điện thoại.
Bên ngoài, chú Lục đang lớn tiếng gọi điện:“Con bé Từ Tuế nằm viện mà mày không đến thăm nổi một lần hả? Tao không đánh gãy chân mày là may rồi đó!”
Nhưng đầu dây bên kia hình như đã tắt máy.Mẹ tôi lắc đầu:“Từ hôm qua tới nay chú con gọi mấy chục cuộc, nó mới bắt máy một lần, rồi lại tắt luôn.”
Tôi nghe vậy chỉ nhún vai, chẳng mấy quan tâm.Buổi chiều, Lục Tử con gái chú Lục tới thăm. Cô ấy luôn hoạt bát, thấy tôi khỏe thì lập tức nổi nóng:“Chị dâu, chị yên tâm, em nhất định mắng cho anh trai em một trận. Đúng là hết thuốc chữa rồi!”
Câu “chị dâu” làm tôi khựng lại, còn cô ấy tiếp tục trút giận:“Tất cả là vì Lê Hiểu Hiểu! Cô ta lại tìm đến, nói mình sắp c.h.ết vì u.ng t.hư, muốn anh trai em ở bên trong những ngày cuối. Anh ấy tin thật, còn đưa cô ta đến biệt thự ven biển để ‘ngắm cảnh cho thoải mái’.”
Giọng Lục Tử run lên vì tức:“Em đến tận nơi, thấy anh ấy đang đẩy xích đu cho cô ta, trông vui vẻ lắm! Em thật sự muốn đập cho anh ấy một trận!”
Bố mẹ tôi nghe xong giận tím mặt, chú Lục cũng đập bàn chửi thẳng:“Lục Cẩn Niên, mày đúng là đồ vô lương tâm!”
Dì Vương suýt ngất, còn chú thì vội vàng trấn an tôi:“Từ Tuế, con yên tâm. Chú sẽ bắt nó về đây, bắt nó quỳ xuống xin lỗi con cho ra lẽ.”
Tôi chỉ chớp mắt, tiếp tục ăn miếng bánh dở dang, ánh nhìn dửng dưng như thể chuyện chẳng liên quan đến mình.
Lục Tử khựng lại, lo lắng hỏi nhỏ:“Chị dâu… chị ổn chứ?”
Tôi mỉm cười, chậm rãi đáp:“Ổn mà. Chỉ là… tôi không biết anh trai em là ai thôi.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận