Tôi khoác lên người bộ lễ phục trắng tinh khôi, chờ đợi vị hôn phu của mình Lục Cẩn Niên. Trên sân khấu, ánh đèn rực rỡ càng làm nổi bật nụ cười gượng gạo tôi đang cố giữ trên môi. Dưới khán đài, bạn bè và người thân hai bên đã tụ họp đông đủ, nhưng những tiếng cười nói ban đầu dần lắng xuống, nhường chỗ cho những ánh mắt hoài nghi và tiếng xì xào bàn tán.
Lục Cẩn Niên, vị hôn phu của tôi, vẫn chưa xuất hiện. Tôi biết rõ anh đang ở phía sau hậu trường, âu phục chỉn chu, nhẫn đính hôn đã sẵn sàng, tất cả chỉ chờ bước chân anh bước lên sân khấu. Người dẫn chương trình đã ba lần lui tới giục giã, nhưng lần nào cũng trở ra với vẻ mặt khó xử.
“Chu tiểu thư,” anh ta cười khan, giọng lúng túng, “Lục tiên sinh… hình như đang gọi video cho ai đó, sắc mặt không được tốt lắm, tôi… tôi cũng không dám hối thúc.”
Tôi khẽ siết chặt tay, rồi lại thả lỏng. Trong lòng đã đoán được anh đang liên lạc với ai - Lê Hiểu Hiểu, cô gái ấy.
Tôi và Lục Cẩn Niên là bạn từ thuở nhỏ, từ mẫu giáo đến đại học đều học chung trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/lang-quen&chuong=1]
Mọi người xung quanh đều mặc định chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau. Anh từng nói, nếu không phải là tôi, anh sẽ không cưới bất kỳ ai khác.
Cho đến khi Lê Hiểu Hiểu xuất hiện vào năm anh đại học nhị. Cô gái quê mùa, ăn mặc giản dị ấy lại có một đôi mắt sáng như sao. Lần đầu gặp mặt, cô bị quản lý siêu thị nghi ngờ ăn trộm, chính Lục Cẩn Niên đã ra tay giúp đỡ.
Từ đó, trái tim cô hướng về anh. Cô mang bữa sáng cho anh mỗi ngày, đưa nước sau mỗi trận bóng, dù trời mưa cũng không ngại. Dù anh lạnh nhạt, thậm chí khó chịu, cô vẫn kiên trì như thế.
Suốt bảy năm trời. Sau khi tốt nghiệp, cô còn cố ý tìm một công việc gần công ty của anh, chỉ để mỗi ngày có thể nhìn thấy anh một lần.
Một sự bền bỉ đến mức… đáng ngại. Nhưng Lục Cẩn Niên vẫn là của tôi, ít nhất là cho đến thời khắc anh nên bước lên sân khấu hôm nay.
Khi anh cuối cùng cũng xuất hiện, chiếc áo vest được mặc một cách vội vàng, cà vạt lỏng lẻo, mái tóc hơi rối và khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang. Tiếng vỗ tay nổi lên, không khí trong khán phòng dường như lại rộn ràng trở lại. Người dẫn chương trình vội vàng cầm lấy micro định bắt đầu nghi thức. Nhưng Lục Cẩn Niên đã không cho anh ta cơ hội. Anh bước thẳng đến trước mặt tôi, nắm chặt tay tôi, giọng khàn đặc:
“Tuế Tuế, anh xin lỗi. Buổi đính hôn… chúng ta hoãn lại một tháng được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, gắng gượng hỏi: “Tại sao?”
Ánh mắt anh né tránh: “Ngày hôm nay… không thích hợp. Tháng sau chúng ta chọn một ngày khác.”
Nụ cười trên môi tôi nhạt dần: “Là Lê Hiểu Hiểu xảy ra chuyện gì sao?”
Anh khựng lại, mím chặt môi, rồi thở dài: “Cô ấy bị ung thư giai đoạn cuối. Bác sĩ nói chỉ còn khoảng một tháng. Anh đã xác minh rồi, là thật.”
Thì ra là vậy. Anh biến mất không phải vì thờ ơ, mà là đang bận kiểm chứng tình trạng của cô ta.
“Xem ra cô ấy không nói dối. Cô ấy từng nói, nếu không thể khiến anh yêu, cô ấy sẽ phải chịu trừng phạt.” Giọng tôi bình thản, như đang kể chuyện của một người xa lạ.
“Ừ…” Anh gật đầu, ánh mắt thấm đẫm mệt mỏi. “Cô ấy đang bị trừng phạt thật. Căn bệnh ấy… chính là cái giá cô ấy phải trả.”
Tôi im lặng. Trong đầu hiện lên hình ảnh anh từng kể, có lần anh tức giận đến mức đẩy cô ta ngã, cô ta chỉ biết khóc, xin lỗi rồi lại tiếp tục theo đuổi anh. Anh từng nói cô ta “bị điên”. Nhưng hôm nay, dường như anh đã thay đổi cách nhìn.
“Chúng ta vẫn có thể đính hôn trước, sau đó cùng nhau đến thăm cô ấy.” Tôi đưa ra đề nghị, cố giữ giọng điệu bình tĩnh.
Một đề nghị hoàn toàn hợp lý. Nhưng anh lại liếc nhìn đồng hồ, vội vã nói: “Không kịp đâu, anh phải đến bệnh viện ngay. Tuế Tuế, em nghỉ ngơi đi.”
Anh quay người bước đi. Tôi cúi đầu nhìn gấu váy trắng, cảm giác lạnh giá từ từ lan tỏa trong lòng. Chiếc váy trắng vốn tượng trưng cho hạnh phúc, giờ đây lại mang một vẻ gì đó thê lương.
“Cẩn Niên,” tôi gọi khẽ, “chúng ta đính hôn trước đi, chỉ cần một chút thời gian thôi.”
Anh dừng bước, quay người, hít sâu một hơi: “Tuế Tuế… anh không giấu em. Lê Hiểu Hiểu nói, nếu hôm nay anh và em đính hôn, nhiệm vụ công lược của cô ấy sẽ hoàn toàn thất bại và cô ấy sẽ chết ngay lập tức.”
Giọng anh run nhẹ: “Cho dù cô ấy từng phiền toái thế nào, cô ấy cũng đã yêu anh bảy năm trời. Cô ấy không đáng phải chết như vậy.”
Tôi bật cười, cười đến cay đắng. Thì ra, cô ta vẫn chưa hoàn toàn thất bại, bởi vì anh vẫn muốn cứu cô ta.
Tôi im lặng. Bởi vì nhìn vào ánh mắt nóng vội đó, tôi biết anh chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Cho dù đây là buổi lễ đính hôn của chính chúng tôi.
Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi, rồi quay lưng bước xuống sân khấu, bỏ mặc những tiếng gọi, tiếng xôn xao phía sau. Tôi ngẩng đầu, nước mắt làm mờ đi tầm nhìn, chỉ thấy bóng lưng anh khuất dần, nhỏ dần.
Và ngay khi cánh cửa lớn khép lại sau lưng anh, đầu óc tôi đột nhiên choáng váng, mọi thứ trước mắt tối sầm lại.
[Ký chủ công lược thất bại. Tất cả ký ức về Lục Cẩn Niên sẽ bị xóa bỏ.]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận