Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIÊU NỮ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:47:06
Bách tính như bừng tỉnh, đồng loạt quỳ xuống, khẳng định đã nhìn qua chân dung và xác nhận ta chính là công chúa.
Họ lại ca ngợi ta là thần tiên giáng trần, cứu dân chúng thoát khỏi nước sôi lửa bỏng.
Sắc mặt Hoàng đế trở nên xanh mét, trên trán Cố Lâm Sách gân xanh nổi rõ.
Chúng ta cách xa nhìn nhau, chẳng ai giấu diếm sát ý trong mắt.
Tang lễ bị hủy bỏ, trước sự chú ý của vạn dân, Hoàng đế đích thân bước đến đón ta về cung.
Có quan viên dâng tấu thỉnh phong thưởng cho ta, còn ta lại xin cơ hội được lên triều nghị chính.
Trong buổi triều nghị, ta thuật lại toàn bộ quá trình bị ám sát, buộc Hoàng đế phải cho ta một lời giải thích.
Hoàng đế trước mặt bá quan văn võ hạ lệnh điều tra đến cùng.
Nhưng đám thích khách đó vốn là do hắn và Cố Lâm Sách phái đi, điều tra thế nào cũng không ra được gì.
Cuối cùng, Tam Ti tùy tiện bắt một kẻ chết thay để kết án.
Ta chấp nhận kết quả này, nhưng lại mang chuyện Cố Lâm Sách từng nói trên đường lớn ra làm loạn.
Hoàng đế bất lực, đành phải trách phạt Cố Lâm Sách.
Tám mươi trượng đình, ta đích thân giám sát.
Cố Lâm Sách vừa bị đánh vừa gào thét chửi ta: “Tiêu Cẩm Lam, ngươi là đồ phụ nữ độc ác! Hại Tuyết Nhi chưa đủ, giờ lại hại ta, ngươi nhất định sẽ chết không toàn thây!”
Ta túm lấy tóc hắn ta, vung tay tát mạnh một cái.
“Trước khi điều đó xảy ra, ngươi sẽ xuống địa ngục trước! Cố Lâm Sách, hãy chờ xem, ngươi, Tiêu Tuyết Nhan, và con chó Hoàng đế kia, không ai thoát được!”
Những lời này chỉ mình hắn nghe thấy. Ta nói xong thì buông tay: “Dám lăng mạ Trưởng công chúa, thêm mười trượng nữa.”
Gậy đình trượng rơi xuống, tiếng chửi bới của Cố Lâm Sách dần yếu đi.
Chín mươi trượng kết thúc, hắn ta ngã xuống đất, máu thịt bầy nhầy, tưởng như đã ngừng thở.
Ta chẳng quan tâm, đứng dậy rời khỏi điện.
Trên đường, ta gặp Tiêu Tuyết Nhan.
Vết thương do mũi tên ở phủ Quốc Công của nàng ta vừa lành, nàng ta khoác lên người trang sức vàng bạc lộng lẫy, trông còn bề thế hơn cả một Trưởng công chúa là ta đây.
Không cần nghĩ cũng biết, đó chắc chắn là bù đắp của Hoàng đế và Cố Lâm Sách dành cho nàng ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-n&chuong=7]


Ánh mắt Tiêu Tuyết Nhan tràn đầy thù hận nhìn ta chằm chằm: “Tiêu Cẩm Lam, ngươi không thể mãi may mắn như vậy đâu. Sẽ có một ngày, ngươi sẽ bị chặt thành từng mảnh!”
Ta cười lạnh: “Vậy chúng ta chờ xem, lần này, kẻ không được chết yên là ai.”
Hạ qua thu tới, thanh danh từ việc trị thủy của ta dần lắng xuống, nhưng tám chữ mệnh ngôn kia lại ngày càng lan truyền rộng rãi.
Hoàng đế ăn không ngon ngủ không yên, ngày ngày nổi giận trên triều, các quyết sách đưa ra càng lúc càng hồ đồ.
Tây Bắc gửi thư đòi quân phí, Bộ Hộ chỉ đáp lại một câu “không có tiền”, vậy mà hắn lại ưu tiên sửa chữa lăng mộ hoàng gia, như thể làm vậy sẽ giúp hắn an lòng.
Quan viên từ vùng hạn hán mất mùa đến kinh thành trình tấu, chỉ vì một câu phản bác mà hắn sai người lôi ra Ngọ Môn chém đầu.
Ngay cả ngôn quan – những người được tổ tiên ban lệnh không được sát hại – hắn cũng giết hai người.
Nhìn hắn ngày càng bộc lộ bản tính hôn quân bạo chúa, ta càng thêm khát khao kéo hắn xuống ngai vàng.
Vì mối thù của ta, cũng vì sinh linh trăm họ.
Nhưng thời cơ chưa chín muồi.
Vì vậy, ta lấy cớ “thay mặt hoàng tộc thăm dò lòng dân”, dâng tấu xin được chu du tứ phương.
Hoàng đế mong ta rời xa kinh thành để bớt đe dọa ngai vàng của hắn, lập tức phê chuẩn.
Trước khi đi, Thái hậu gọi ta đến cung của bà, vuốt ve đầu ta, nói: “Lam nhi, con đã thay đổi rồi.”
Ta ngoan ngoãn dụi vào lòng bàn tay bà: “Mẫu hậu, con người rồi cũng sẽ thay đổi mà.”
Bà như đã nhìn thấu điều gì đó, nghiêm giọng dặn dò: “Từ nhỏ, ai gia đã dạy con, không được tranh giành với thiên tử, con có nghe lọt tai không?”
Ta im lặng một lúc lâu, rồi đáp: “Mẫu hậu, không phải con muốn tranh, mà chỉ có làm vậy, con mới sống được, cả nhà bên ngoại cũng mới sống được.”
Mắt bà rưng rưng nước: “Con có biết đây là con đường đại nghịch bất đạo, không có lối về không?”

Bình Luận

0 Thảo luận