Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

KIÊU NỮ

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-09-08 00:46:16
2
Kiếp trước, mỗi lần Tiêu Tuyết Nhan khiêu khích, Cố Lâm Sách đều bảo ta nên nhẫn nhịn, nói rằng làm lớn chuyện sẽ ảnh hưởng xấu đến danh tiếng của ta.
Ta ngây thơ nghĩ rằng hắn ta là vì yêu thương, bảo vệ mình. Nhưng thực tế, hắn ta lại đứng đằng sau lan truyền tin đồn, cùng Tiêu Tuyết Nhan bôi nhọ đức hạnh của ta.
Nhớ đến đây, ta giơ tay lên, bất ngờ tát thẳng vào mặt hắn ta.
Giang Du lại lần nữa kinh ngạc, nhưng Cố Lâm Sách chỉ nhíu mày, hạ giọng hỏi: "Lam nhi, có phải nàng gặp chuyện gì phiền lòng không?"
Ta nhìn hắn ta, lạnh lùng nói: "Ta thân là Trưởng công chúa, khuê danh của ta há để loại tiện chủng như ngươi gọi hay sao?"
Đồng tử Cố Lâm Sách co rút lại: "Lam nhi, là nàng tự cho phép ta gọi như thế, sao giờ lại…"
Ta cắt ngang lời hắn ta: "Giờ ta không cho nữa."
Cố Lâm Sách gặng hỏi: "Tại sao? Ít nhất hãy cho ta một lý do."
Ánh mắt ta lướt qua chiếc khăn lụa hắn ta đưa cho mà ta chưa nhận: "Vì ngươi không xứng!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/ki-u-n&chuong=2]

Một thứ con thứ tiện chủng, làm ô uế cả khuê danh của ta!"
---
Khi trở về trướng để nghỉ ngơi, Giang Du cẩn thận hỏi ta: "Cẩm Lam, có phải ngươi bị ma quỷ ám không?"
Nàng ấy nghi hoặc như vậy, ta không hề bất ngờ.
Bởi vì kiếp trước, ta đối với Cố Lâm Sách đúng là hết lòng hết dạ, không tiếc bất cứ thứ gì.
Hắn ta thích ăn bánh đào hoa, ta thân là công chúa cũng tự mình vào bếp, đích thân mang đến phủ chất tử cho hắn ta.
Hắn ta muốn vào triều làm quan, ta dùng bạc mượn quan hệ, giúp hắn ta leo lên chức Thị lang.
Hắn ta tận hưởng tất cả những gì ta trao cho, nhưng lần nào cũng bận tâm đến Tiêu Tuyết Nhan.
Lúc đầu ta không hiểu, mãi đến sau khi chết mới biết. Thì ra từ năm năm trước, trong cuộc săn xuân của hoàng gia, hắn ta đã gặp Tiêu Tuyết Nhan.
Khi đó, Cố Lâm Sách bị thương ngoài ý muốn, Tiêu Tuyết Nhan đã cứu hắn ta và tận tình chăm sóc, khiến hắn ta nảy sinh tình cảm.
Tiêu Tuyết Nhan nói với Cố Lâm Sách rằng nàng ta bị ta ức hiếp đủ điều trong cung, và tất nhiên, hắn ta tin tưởng hoàn toàn.
Cố Lâm Sách hận ta, nhưng lại không thể không dựa vào ta để thuận lợi thăng quan tiến chức, trải đường cho “đại nghiệp” của mình, nên luôn tỏ ra chiều chuộng ta.
Kiếp trước, ta chìm đắm trong những lời ngọt ngào giả tạo mà Cố Lâm Sách tạo ra, yêu thương hắn ta đến không thể rút ra được.
Nhưng giờ thì khác rồi.
Tiêu Cẩm Lam chỉ biết yêu đương ngày trước đã chết. Hiện tại, ta không còn bị trói buộc bởi những thứ đó.
Ta phải bảo vệ gia tộc bên ngoại, phải giành lại thiên hạ cho muôn dân dưới một minh chủ khác.
---
Cuộc săn thu kéo dài nửa tháng, mười ngày trôi qua, Tiêu Tuyết Nhan vẫn không xuất hiện.
Ta biết nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua, chỉ yên lặng chờ đợi.
Trong khoảng thời gian này, ta đã đến nơi ở của nàng ta để thăm dò một lần.
Cuối cùng, cuộc săn thu sắp kết thúc, Hoàng đế mở yến tiệc lớn thiết đãi quần thần, phong thưởng cho những người có biểu hiện xuất sắc.
Ta mặc bộ trang phục săn bắn, đầy khí phách bước vào. Từ xa đã nghe Hoàng đế nói: "Tiêu Cẩm Lam, lại đây."
Ta tiến đến, giả vờ như không nhìn thấy Tiêu Tuyết Nhan đang mặt mày tái nhợt đứng bên cạnh: "Hoàng thượng gọi thần làm gì?"
Hoàng đế quát lớn: "Mưu hại huyết mạch thân tình, coi thường tôn ti, Tiêu Cẩm Lam, ngươi muốn tạo phản hay sao!"
Ta bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội: "Hoàng thượng nói gì vậy, khi nào thần mưu hại huyết mạch thân tình?"
Hoàng đế sắc mặt âm trầm: "Tuyết nhi đang thoi thóp, chứng cứ rành rành, ngươi đừng hòng chối cãi!"
"Dù ngươi là trưởng tỷ của trẫm, nhưng phạm sai lầm thì phải nhận tội. Người đâu, kéo Trưởng công chúa xuống, đánh năm mươi trượng!"
Lại là như vậy.
Dù kiếp trước hay hiện tại, Hoàng đế luôn thiên vị Tiêu Tuyết Nhan.
Cho dù hắn là bậc thiên tử, nên đặt bá tánh lên hàng đầu, nhưng trong mắt hắn, chỉ có mỗi Tiêu Tuyết Nhan mà thôi.
Nhưng ta đã không còn là kẻ dễ bị thao túng nữa!
"Để xem kẻ nào dám!" Ta lớn tiếng quát.
"Hoàng thượng, quan viên xử án còn phải có nhân chứng vật chứng, chỉ dựa vào một lời của Tiêu Tuyết Nhan, sao có thể chứng minh là thần đã làm hại nàng ta?"
Tiêu Tuyết Nhan cầm ra con dao găm, đôi mắt ngấn lệ, giọng nói đầy ai oán:
"Hoàng tỷ, đây chính là dao găm mà tỷ đã tự tay đâm vào tim muội. Muội không trách tỷ, chỉ cần tỷ nhận lỗi, muội sẽ xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra."
Ta nghiêng đầu cười nhạt: "Ngươi nhìn kỹ lại xem, đó thật sự là đồ của ta sao?"
Tiêu Tuyết Nhan cúi đầu nhìn, sắc mặt lập tức thay đổi.

Bình Luận

0 Thảo luận