Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Khi Omega Xuyên Đến Tiểu Thuyết Mạt Thế Lĩnh Gác Dẫn Đường

Chương 46

Ngày cập nhật : 2025-09-13 21:53:08
“Tích... tích... tích...”

Khi Phương Nhiên dần tỉnh lại, bên tai toàn là tiếng nhịp đều đặn của dụng cụ giám sát.

Đầu óc hắn nặng nề, mí mắt như đeo cả ngàn cân.

Cố gắng mấy lần, hắn mới chậm rãi mở mắt.

Trước mắt là một vùng sáng dịu, thân thể hắn đang nằm trong một khoang trị liệu loại nhỏ, khép kín.

Xung quanh là những dải đèn năng lượng lập lòe theo nhịp tần số thấp, các thiết bị tinh vi không ngừng phóng thích năng lượng trị liệu.

Trên người hắn hoàn toàn không còn cảm giác đau đớn, cơ thể nhẹ nhõm như tràn đầy sức lực.

Tinh thần hải cũng thông suốt lạ thường, nỗi đau xé toạc nặng nề trước đó đã biến mất không còn chút dấu vết.

Hắn mơ màng nhìn vách khoang trị liệu trắng tinh, trong đầu liên tục hiện lên những cảnh tượng trước khi ngất xỉu.

Lính gác toàn thân đầy máu. Quái vật rắn khổng lồ. Ven hồ là một mảng rừng bị cháy đen.

Từng cảnh đều khiến tim hắn đập gấp.

Hắn...

Phó Trường Châu...

Được cứu rồi sao?

Hơi thở Phương Nhiên dồn dập, hắn từ từ giơ tay phải lên.

Lòng bàn tay trống trơn.

Khối tinh thể kia... đã biến mất? Hay đã bị người khác phát hiện?

“Đô đô.”

Nhân viên giám sát bên ngoài thấy chỉ số của hắn biến động, liền mở cửa khoang.

Ánh đèn chói lòa ùa vào, khiến mắt hắn nhói đau, vội nhắm chặt lại rồi từ từ nheo mắt mở ra.

“Phương Nhiên?”

Một bóng người lập tức nghiêng tới che bớt ánh sáng: “Ngươi tỉnh rồi?”

“Chung Vạn?”

Phương Nhiên trợn mắt, nhìn rõ bóng dáng quen thuộc của người bạn tốt.

“Nơi này là...” Hắn đảo mắt quanh một vòng, chậm rãi ngồi dậy.

Tựa hồ đây là một gian phòng trị liệu tạm thời, không gian nhỏ hẹp, hơn nữa còn hơi rung lắc.

Cảm giác như đang ở trên một phi hành khí đang di chuyển.

“Phương Nhiên, ngươi cuối cùng cũng tỉnh.”

Chung Vạn thở phào một hơi, “Chúng ta đang khẩn cấp rút lui.”

“Rút lui?” Phương Nhiên ngẩn ra, “Nhiệm vụ đã kết thúc?”

Chung Vạn lắc đầu, ngồi xuống cạnh hắn.

“Hôm Phương tỷ tìm được ngươi và Phó Trường Châu, khu vực cửa vòm bất ngờ phát rung chuyển kịch liệt, thậm chí còn xuất hiện vết rách. Tất cả chuyên gia đều khuyến nghị phải rút lui ngay lập tức. Chờ các ngươi trở lại doanh địa, bên trung ương cũng ban hành chỉ thị khẩn cấp, thế là chúng ta lập tức hành động.”

Chung Vạn vẫn còn sợ hãi, vỗ ngực nói: “May mà rút lui nhanh, khu vực đầu cửa vòm sụp xuống ngay sau khi chúng ta rời đi không lâu. Chúng ta sắp trở lại tổng bộ rồi, đến lúc đó ngươi sẽ được trị liệu tốt hơn.”

Phương Nhiên lặng lẽ nghe Chung Vạn nói xong, cúi đầu trầm mặc một hồi.

“Kia... Phó Trường Châu thì sao?”

“Phó Trường Châu lính gác?”

Chung Vạn khựng lại, “Lục Văn Xuyên nói... hắn đã bị người của trung ương tiếp đi trước một bước.”

Hắn do dự chốc lát, cuối cùng nhỏ giọng bổ sung: “Mọi người đều đoán...

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-omega-xuyen-en-tieu-thuyet-mat-the-linh-gac-dan-uong&chuong=46]

có khi nào hắn đã bạo tẩu.”

Lời này khiến tim Phương Nhiên thắt lại, hắn lập tức ngẩng đầu.

“Hắn...”

Thấy thế, Chung Vạn vội trấn an: “Ngươi yên tâm, chỉ là suy đoán thôi. Lục Văn Xuyên bảo trung ương cực kỳ coi trọng hắn, ngươi không cần quá lo. Thân thể lính gác cấp S vốn đã vượt trội hơn người thường, mà năng lực của Phó Trường Châu còn ở trên cả bọn họ. Huống hồ, nếu thật sự có chuyện, không thể nào lại không có chút tin tức gì.”

Nét mặt Chung Vạn tuy hơi gượng gạo, nhưng Phương Nhiên biết hắn nói đúng.

Tình trạng của Phó Trường Châu, hắn cũng đại khái đoán được.

Người lính gác cấp 3S duy nhất, năng lực chiến đấu vượt ngoài tưởng tượng, trung tâm tuyệt đối sẽ không để hắn gặp chuyện.

Nói cho cùng, còn chưa đến lượt một dẫn đường cấp C như hắn phải lo lắng...

“Phương Nhiên.” Chung Vạn thấy hắn lại ngẩn người, có chút sốt ruột: “Ngươi trước tiên an tâm trị liệu. Những chuyện khác, đừng nghĩ nhiều. Phương tỷ nói sau khi xử lý xong mọi việc sẽ tìm ngươi nói chuyện.”

“...Được.”

Phương Nhiên lại được đưa đến bệnh viện ở tổng bộ khu 4.

Vẫn ở cùng một phòng bệnh, chỉ khác lần này bác sĩ chủ trị đổi thành một vị trị liệu sư trung niên.

Trong mấy ngày tiếp theo, cả Ủy ban Dẫn đường lẫn nhân viên điều tra trung tâm lần lượt đến tìm hắn.

Người của Ủy ban thì bình thường, chủ yếu chú ý đến thương thế cùng quá trình tinh lọc của hắn. Sau khi xác nhận tình trạng ổn định, họ liền rời đi.

Nhưng nhân viên điều tra trung tâm lại đầy ẩn ý, phảng phất muốn moi từ miệng hắn điều gì đó.

“Phương Nhiên dẫn đường, ngươi chắc chắn không phát hiện vật gì đặc biệt bên bờ hồ?”

Trực giác mách bảo, việc này hẳn liên quan đến khối tinh thể.

Hắn lắc đầu, lựa chọn nói hết những gì có thể, chỉ duy nhất giấu đi cảnh mình nhặt được tinh thể.

Điều tra viên không hài lòng, hỏi đi hỏi lại nhiều lần, cuối cùng không moi thêm được gì, đành bỏ qua.

Sau khi tiễn mấy lượt người, Phương Nhiên mới gặp Phương Lê Vũ.

Trên gương mặt nàng còn hiện rõ sự mệt mỏi, hiển nhiên mấy ngày nay bận rộn xử lý hậu quả của nhiệm vụ.

“Ta đã xem báo cáo kiểm tra của ngươi.” Phương Lê Vũ đứng bên giường, mỉm cười: “Các chỉ số đều khôi phục rất tốt, đặc biệt là tinh thần lực... Phương Nhiên, ngươi thật sự không muốn suy nghĩ lại, tham gia thí nghiệm phân hóa nâng cấp bậc sao?”

Phương Nhiên nghe vậy hơi khựng lại, vẻ mặt đầy do dự.

Thấy thế, Phương Lê Vũ không khỏi tiếc nuối. Vị dẫn đường trẻ tuổi này tuyệt đối có tiềm lực phi phàm.

Nếu chỉ cần ký tiếp hợp đồng chuyên chúc, hắn sẽ có thể ở lại tổng bộ.

Nhưng bây giờ Phó Trường Châu vẫn còn hôn mê, chỉ có thông qua thí nghiệm để nâng cấp bậc, hắn mới có lý do chính đáng ở lại. Đáng tiếc là bản thân hắn lại không có ý định ấy.

“Nếu ngươi đổi ý, có thể liên hệ ta bất cứ lúc nào.”

Phương Nhiên chỉ mỉm cười đáp lại.

Ngay sau đó, Phương Lê Vũ lấy ra một thiết bị cá nhân mới đưa cho hắn: “Nhiệm vụ lần này thật sự có quá nhiều trắc trở. Lá chắn lạ thường, Đoạt Lấy Giả đột ngột xuất hiện, còn có biến dị cấp S...”

Nàng khẽ thở dài: “Chúng ta cũng nhờ giám sát được năng lượng bộc phát của Phó Trường Châu lính gác mới tìm thấy các ngươi.”

Không ngờ nàng sẽ chủ động nhắc đến lính gác. Phương Nhiên trầm mặc một lát, cuối cùng vẫn hỏi: “Phó Trường Châu... tình trạng của hắn thế nào?”

Bình Luận

0 Thảo luận