Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Khi Omega Xuyên Đến Tiểu Thuyết Mạt Thế Lĩnh Gác Dẫn Đường

Chương 45

Ngày cập nhật : 2025-09-13 21:52:15
Phó Trường Châu cả người đẫm máu, ngã xuống dựa vào phía sau hắn.

Vừa nhìn thấy cảnh này, Phương Nhiên quả thực sợ hãi đến mức tinh thần chấn động.

Hắn hít mạnh một hơi, luống cuống đứng bật dậy, vội vàng kiểm tra tình trạng của lính gác.

Sắc mặt Phó Trường Châu đã chẳng còn chút huyết sắc nào.

Phương Nhiên lập tức kéo áo tác chiến của hắn, đưa tay thăm mạch ở hai bên cổ.

Nhịp đập dưới lòng bàn tay gần như không thể cảm nhận được.

Chậm rãi, yếu ớt.

Nhưng so với hắn tưởng tượng thì vẫn còn chút lực.

Tạ ơn trời đất.

Chỉ cần còn sống là tốt rồi.

Phương Nhiên thở phào một hơi, trước mắt lại đột nhiên tối sầm.

Vừa rồi căng thẳng đến mức quên cả hít thở, giờ oxy tràn lên đại não, hắn mới phát hiện toàn thân mình đang run rẩy.

Hít sâu mấy lần, Phương Nhiên bắt đầu kiểm tra thương tích trên người Phó Trường Châu.

Nhiệt độ cơ thể lính gác hơi thấp.

Trên người chi chít vết thương lớn nhỏ, sâu nhất là một đường ở sau lưng, từ vai phải kéo dài ngang qua đến eo, máu còn đang rỉ ra.

Da thịt quanh vết thương rách toạc từng tầng, sâu đến mức nhìn thấy cả xương.

May mà năng lực tự lành của lính gác cao cấp vốn mạnh mẽ, nếu đổi lại là người thường, e rằng đã sớm đi gặp Diêm Vương.

Trong đầu Phương Nhiên chợt hiện lên hình ảnh cái đuôi phủ đầy vảy cứng như giáp sắt trong hồ lúc trước.

Hắn không biết đó là thứ gì, nhưng chỉ nhìn tình trạng trọng thương của lính gác cũng đủ đoán ra thực lực của con quái vật kia...

Thật sự khủng khiếp.

Từ khi đến thế giới này đến giờ, hắn kỳ thực chưa từng thật sự cảm nhận rõ rệt cái gọi là “mạt thế”.

Dù làm công việc dẫn đường, thường xuyên tiếp xúc với những lính gác hằng ngày chống chọi ở tuyến đầu, nhưng bọn họ đều được bảo vệ chu đáo, còn cuộc sống trong khu an toàn thì chẳng khác mấy với thế giới trước kia.

Mãi đến khi một lính gác mạnh mẽ như vậy ngã xuống ngay trước mắt, Phương Nhiên mới lần đầu tiên chân thật cảm nhận được một tia sợ hãi đến từ mạt thế.

Hắn lặng lẽ nhìn người trước mặt.

Đôi mắt vốn mê hoặc lòng người giờ nhắm nghiền, khóe môi thường cong lên nay chẳng còn nụ cười.

Hắn không thể tưởng tượng nổi, người này đã thoát khỏi con quái vật trong nước bằng cách nào, rồi lại làm sao mang hắn đến được hang động này.

Có lẽ là...

Đã dốc hết toàn lực?

Trên người hắn tuy cũng khá nhếch nhác, nhưng so với Phó Trường Châu thì tình trạng tốt hơn nhiều, nhiều lắm chỉ là vài vết trầy xước.

Vết thương ở lưng vốn đã đóng vảy, nhưng có lẽ vì ngâm nước quá lâu nên giờ vẫn nhói đau từng cơn.

Nhưng so với lính gác, những đau đớn ấy chẳng đáng gì.

Trong lòng bất giác dâng lên một nỗi chua xót...

Phương Nhiên lắc đầu, khẽ thở dài. Hiện tại không phải lúc nghĩ những chuyện này.

Phó Trường Châu giờ đã hoàn toàn hôn mê.

Trong tình huống như thế này, không thể thiết lập liên kết tinh thần.

Không do dự thêm, Phương Nhiên cúi người, bắt đầu vận chuyển năng lượng.

Nhịp tim của lính gác không còn mạnh mẽ như thường ngày.

Thùng thùng... Thùng thùng...

Tinh thần Phương Nhiên dần dần bình ổn, tinh thần hải của lính gác thế có phản ứng.

Tinh thần lực của hắn cứ như vậy, xuyên thẳng vào mảnh sa mạc đen kịt kia.

Một mùi cháy khét, nóng rát lan tràn trong tinh thần hải của lính gác.

Phương Nhiên nhíu mày.

Cảm giác này... giống như dư âm sau khi năng lượng bị thiêu đốt gần hết.

Hắn lặng lẽ quan sát một lát.

Đóa hồng đen kia đã biến mất.

Mảnh xanh sau nhiều lần tinh lọc giờ co rút lại thành một điểm nhỏ bé.

Tình trạng này còn nghiêm trọng hơn cả lần ở doanh địa.

Suy nghĩ một hồi, Phương Nhiên bắt đầu phóng thích tin tức tố của mình.

Mùi cam lan tỏa mạnh mẽ, mang theo chút chua chua ngọt ngọt, hoàn toàn đối lập với mùi ẩm mốc trong hang, khiến gương mặt tái nhợt của lính gác dần dần có chút huyết sắc.

Có hiệu quả!

Ánh mắt Phương Nhiên sáng bừng, trong lòng bùng lên một tia hy vọng.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/khi-omega-xuyen-en-tieu-thuyet-mat-the-linh-gac-dan-uong&chuong=45]


Hắn tăng mạnh tin tức tố, thậm chí dùng nó bao phủ toàn thân Phó Trường Châu.

Thực ra, với Phương Nhiên, hành động này cực kỳ thiếu lý trí, thậm chí có thể khiến kỳ phát tình của hắn đến sớm hơn.

Nhưng lúc này, hắn chẳng quan đến nữa.

Mùi cháy khét trong tinh thần hải lính gác đang dần tiêu tán.

Thế nhưng Phó Trường Châu vẫn không hề có dấu hiệu tỉnh lại.

Nhìn gương mặt tái nhợt ấy, lòng Phương Nhiên tràn đầy sợ hãi.

Chừng đó là không đủ.

Còn lâu mới đủ.

Hắn cần một phương thức trị liệu tốt hơn.

Phương Nhiên ôm chặt lấy Phó Trường Châu, cổ tay bị tỳ mạnh thoáng nhói lên.

Đúng rồi! Còn thiết bị cá nhân!

Hắn bỗng nhớ ra mình chưa hề liên hệ với trung tâm.

Bản thân hắn đã không còn thiết bị cá nhân nữa, nhưng có lẽ Phó Trường Châu còn giữ.

Vội vàng sờ soạng khắp người lính gác, hắn phát hiện bàn tay phải của đối phương nắm chặt.

Do dự một chút, cuối cùng hắn vẫn gắng sức bẻ ra.

Bên trong là một khối tinh thể màu hổ phách, lấp loáng ánh kim loại.

Một nửa khối tinh thể đã ghim chặt vào huyết nhục của lính gác, hoàn toàn không thể tách rời.

Phương Nhiên nhìn nó, trầm tư.

Rõ ràng ban đầu bọn họ chỉ rơi xuống nước...

Vậy thì chuyện Phó Trường Châu đã gặp phải sau đó có lẽ có liên quan đến tinh thể này.

Tìm khắp người lính gác cũng chẳng thấy thiết bị cá nhân đâu, Phương Nhiên ngẩng đầu quan sát hang động.

Hang này không lớn, gần như chỉ cần đảo mắt là thấy hết.

Dù ánh sáng mờ tối, nhưng có thể nhận ra nơi đây không hề có dấu vết sinh vật trú ngụ.

Hẳn là tạm thời an toàn.

Phương Nhiên lấy hết can đảm, tìm quanh một vòng vẫn không có kết quả, cuối cùng đành nhìn ra phía cửa động.

Ngoài kia chắc chắn nguy hiểm, nhưng hắn không thể lãng phí thời gian.

Hắn nhìn Phó Trường Châu thật sâu một cái, rồi chậm rãi bước ra cửa động.

Ánh sáng dần sáng hơn, theo đó là mùi máu tanh nồng nặc và... mùi cháy khét?

Mùi này có chút tương tự với mùi trong tinh thần hải của Phó Trường Châu...

Cửa động không lớn, hắn phải khom người mới có thể chui ra.

Bên ngoài là rừng rậm, phía xa mơ hồ thấy ánh xanh lam của mặt nước, chắc là một cái hồ.

Phương Nhiên ngẩng đầu nhìn quanh, cây cối lộn xộn rậm rạp, trên mặt đất còn vương vãi vết máu.

Dấu máu kéo dài về phía xa, hẳn chính là con đường Phó Trường Châu đã đưa hắn tới đây.

Khó mà tưởng tượng nổi lính gác đã kiên trì đến mức nào.

Trong lòng hắn bỗng dâng lên một cảm giác khó gọi tên.

Trước nay chưa từng có ai vì hắn mà liều mạng như vậy...

Hắn ổn định lại tinh thần, dùng đá và cỏ dại che kín cửa động.

Không biết có tác dụng gì không, nhưng với một lính gác đang hôn mê, thêm chút che chắn vẫn tốt hơn.

Hắn còn kéo những cành lá dính máu vứt ra xa, tránh cho mùi máu hấp dẫn biến dị thú lại đây.

Lại nhìn về cửa động lần cuối, Phương Nhiên xoay người, chậm rãi tiến về phía trước.

Nhặt một cành cây, hắn vừa gạt bụi rậm vừa lần theo vết máu tìm kiếm.

Càng đến gần hồ, mùi máu tanh càng nặng, cây cối gãy đổ cháy sém cũng ngày càng nhiều.

Điều kỳ quái là, suốt dọc đường, không hề thấy dấu vết của sinh vật nào khác.

Mãi đến khi hắn vạch một bụi cây cao bằng người, mùi máu tươi đặc quánh gần như xộc thẳng vào mặt.

Rốt cuộc, hắn hiểu vì sao Phó Trường Châu lại bị thương nặng đến thế.

Trước mắt là một cảnh tượng có thể dùng chữ “địa ngục” để hình dung.

Bốn bề quanh hồ, cây cối bị thiêu trụi thành một mảng đen kịt.

Hai con mãng xà khổng lồ quấn lấy nhau, gục chết bên bờ.

Cơ thể thô dài bị chém thành từng khúc, máu nhuộm đỏ cả một góc hồ.

Từ xa nhìn thân thể chúng, ít nhất dài đến hai mươi mét, vảy đen cứng như áo giáp, đầu mọc mào đỏ rực quấn quanh cặp sừng, những đặc điểm này đều được nhắc đi nhắc lại trong tài liệu nhiệm vụ: Biến dị chủng cấp S, hệ da giáp.

Thì ra đây chính là quái vật trong hồ. Mà lại không phải một, mà tới hai con.

Tim Phương Nhiên bắt đầu đập dồn dập.

Phó Trường Châu... vậy mà một mình giết chết hai con quái vật cấp S!

Hắn không thể tưởng tượng nổi lính gác đã làm sao vừa bảo vệ một kẻ hôn mê như hắn, vừa đối chiến với hai con quái thú siêu cấp như vậy.

Trong đầu hắn thoáng lóe lên một ý nghĩ.

Phó Trường Châu hẳn đã thiêu đốt tinh thần hải của chính mình, gần như đến mức bạo tẩu, mới có thể bộc phát ra năng lượng khủng khiếp thế kia.

Thái dương hắn giật thình thịch.

Không được!

Phải nhanh chóng tìm được thiết bị cá nhân.

Phương Nhiên cúi đầu tiếp tục tìm kiếm, vô thức tiến sát bờ hồ.

Đột nhiên, chân hắn giẫm phải thứ cứng trong lớp bùn mềm.

Tim hắn khẽ run lên, chẳng lẽ...

Vội vã bới lớp bùn ướt, hắn lôi ra một khối tinh thể màu hổ phách.

Giống hệt khối trong tay Phó Trường Châu.

Hắn nhặt lên, dưới ánh mặt trời, khối tinh thể lóe sáng kim loại, phủ một tầng đen sẫm, tỏa ra mùi máu đặc quánh.

Chẳng lẽ có liên quan đến hai con biến dị chủng cấp S kia?

Theo bản năng, Phương Nhiên ngẩng đầu nhìn hai cái xác của quái vật.

Chúng rõ ràng đã chết, vậy mà tinh thể này sao lại xuất hiện ở đây?

Đột ngột, lòng bàn tay hắn đau nhói.

Tinh thể màu hổ phách ấy... lại trực tiếp hòa nhập vào bàn tay hắn.

Cả người Phương Nhiên cứng đờ, tinh thần hải như bị một trận đau nhức không thể diễn tả xuyên thấu.

Âm u, nặng nề, thậm chí một tiếng kêu cũng nghẹn lại nơi cổ họng, không bật ra nổi.

Đau đớn khiến mắt hắn mờ dần, răng nghiến chặt đến nỗi phát run.

Đáng chết!

Sao lại đúng lúc này!

Cơn đau ngày càng dữ dội, hắn không chống nổi nữa.

Ngã quỵ bên bờ hồ, hắn có cảm giác tinh thần hải bị xé toạc từng mảng.

Ngay khoảnh khắc sắp ngất đi, dường như hắn nghe thấy có người gọi tên mình.

Chợt mở mắt, hắn thấy Trịnh Minh Vũ đang lao tới, phía sau còn có Phương Lê Vũ.

Phương Nhiên gom chút sức lực cuối cùng, chỉ về phía hang động.

Trước khi hoàn toàn mất ý thức, trong đầu hắn chỉ còn một ý niệm.

Hắn và Phó Trường Châu được cứu rồi.

Bình Luận

0 Thảo luận