Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Chung cư Lâm Viên - Đêm trăng máu.

Chương 3: Giấc mơ đầu, đi xem mộ.

Ngày cập nhật : 2025-09-02 22:20:13
Phần 3: Giấc mơ đầu.
Ngày gõ:19/8/2025
Ngày đăng: 2/9/2025
Số chữ: 6533 chữ.
Nhân ngày 2/9 thì mình ráng chạy cho cái chương xong, vốn định viết 1 tuần 1 chương mà tui viết dài quá, xong 1 chương thì lâu.
Quốc khánh vui vẻ nhé mọi người, rất vui khi được sinh ra ở Việt Nam, làm cháu Bác Hồ.

Đây là đâu? Sao lại tối thui thế này?

Tôi cố gắng mở mắt ra nhưng như có gì đó chặn mắt tôi, không thể mở ra được.

Tôi cố mãi mới hé được con mắt, một đôi mắt cố mở mà như cả người cùng vùng vẫy vậy.

Đối diện với tôi là bầu trời xanh thăm thẳm, còn có một áng mây trôi chầm chậm.

Lúc này tôi mới thấy sai sai, đây là đâu?

Tôi giật mình ngồi dậy nhìn xung quanh thì thấy nhiều ngôi nhà gỗ kiểu cổ, nhìn khá giống mấy ngôi nhà ở tạm trong vườn dâu mà hồi đó tôi đi thăm vườn nhà dì họ.

Mấy ngôi nhà này nằm gần nhau, nhìn quanh cũng mấy chục căn nhà gỗ, có vài cái thì là nhà sàn.

Nhìn lạ quá, đây là đâu?

Tôi hoang mang nhìn quanh quanh mới thấy có một người phụ nữ, người này mặc áo ngắn tay với váy thổ cầm màu nâu đậm, đôi chân không đeo dép cứ thế đi ra ngoài.

Tôi lại ngó sang những chỗ khác, ngoài mấy căn nhà thì có một rừng thông vây quanh nhìn như không có chỗ để ra ngoài. Nhưng cũng có vài ba lối nhỏ chia ra bên cây thông, chắc là để cho dân đi.

Thấy không có ai nữa, tôi thử lại gần người phụ nữ gọi: “Chị ơi, cho em hỏi…”

Nhưng người phụ nữ dường như không nghe thấy mà đi ra một góc nào đó của căn nhà.

Chắc là người này không nghe rõ tôi nói, tôi đưa tay muốn chạm vào vai người ta bỗng tay tôi xuyên qua người phụ nữ đó.

Tôi sững sờ nhìn tay mình, thử chạm lại lần nữa, vẫn xuyên qua. Tôi huơ huơ tay trước mặt người phụ nữ, người đó trực tiếp đi xuyên qua luôn.

Tình huống gì đây?

Tôi thử chạm vào nhà gỗ xem sao, cũng xuyên qua. Tôi cố gắng bình tĩnh lại, trước khi ngủ mình còn đang ở nhà mà khi mở mắt đã ở một nơi xa lạ đã thế tôi còn không chạm được vào người, đồ đạc xung quanh.

Chẳng nhẽ đây là… giấc mơ?

Tôi có chút thẩn thờ nhìn xung quanh, là sao vậy? Giờ mình làm gì đây?

Bỗng một người đàn ông đang vác củi đi từ rừng ra, người này đi đến nhà gỗ của người phụ nữ.

Người này cũng mặc áo vải thô kèm quần đùi loại vải thô, cũng không đeo giày chỉ đi chân đất. Nhìn mặt chắc cũng độ hai mươi hai hai, hẳn là lớn hơn tôi 2 tuổi.

Anh ấy đi đến bên cạnh người phụ nữ ôm chặt: “Mụ có nhớ tui không?”

“Ông sắp lên làm ama rồi mà còn vầy nữa, không đúng đắn gì xấc á.”

Tôi nhìn hai người đang âu yếm nhau mà không biết nói gì mà chú ý thấy cách xưng hô với khung cảnh xung quanh.

Chắc là mình đã mơ thấy chuyện ngày xưa rồi mà cũng thấy lạ vì bình thường mơ là kiểu nhập vai vào một nhân vật nào đó chứ không phải mơ ở góc nhìn người ngoài nhìn vào một sự kiện nào đó còn không thể can thiệp.

Kỳ lạ thật.

Người đàn ông kia nói: “Mụ ơi, nay ăn gì nhờ?”

“Hôm qua tui mới ngâm gạo nếp xong, mình làm cơm lam ăn nhé?”

Anh ấy gật gật đầu: “Vậy để anh đi chặt ít tre.”

“Ừ, về sớm nhé.”

Người đàn ông cuối xuống hôn một cái vào bụng người phụ nữ rồi mới quay người đi vào một hướng nào đó trong rừng.

Tôi lại quan sát thêm, qua ít lâu sau lại có thêm một thiếu nữ khác nước da ngâm màu bánh mật. Tay cầm chân giò heo, nhìn lớn vậy chắc là heo rừng.

Người này này mặc áo tứ thân cũ, cũ đến độ có chỗ còn khâu lại bằng một mảnh vải cùng màu nhưng do độ đậm nhạt khác nhau nên nhìn thấy rõ sự khác biệt.

Thiếu nữ chạy đến trước cửa nhà rồi gọi: “Chị Srê H’Mok ơi.”

Ra là người phụ nữ đang mang thai kia tên là Srê H’Mok, nghe tên này có vẻ là người dân tộc cơ ho, không biết năm này là năm bao nhiêu nữa.

H’Mok đáp lại lời thiếu nữ: “Lan hả em, trưa nắng thế này sao em lại sang đây thế?”

Thiếu nữ tên Lan kia làm mặt phụng phịu: “Nói làm như thể chị không muốn gặp em á.”

H’Mok xoa đầu Lan: “Có đâu, con bé này.”

“Thôi, không đùa nữa. Chị nhìn này!”

Lan đưa miếng thịt đang cầm lên ngang với ngực, nhe răng cười: “Anh Thái nhà em mới săn được lợn rừng lớn lắm, em mang qua cho chị cái chân nè.”

“Ôi cái này quý quá, em để nhà mà ăn.”

Lan nhanh nhảu nói: “Chị đừng ngại làm gì, đang bầu bí thì ăn thêm tí thịt, khỏe mạ khỏe cả con.”

H’Mok từ chối vài lần cuối cùng cũng bị nhét vào tay rồi bị Lan kéo đi đâu đó luôn.

“Chị H’Mok ơi, mình ra bãi đất làm thịt với chị em đi.”

Tôi đi theo hai người đó, ở lại thì không thấy ai không bằng đi theo xem sao.

Trên đường đi tôi mới thấy có lác đác vài người, người thì nấu cơm, người thì gánh củi các thứ, còn có người đang bồng con.

Ba người đi đến bãi đất, ở chỗ đó có ba bốn người đang làm thịt ngồi quanh giếng nước.

Lan kéo H’Mok qua một chỗ cạnh giếng còn dư ra, H’Mok bị Lan đẩy ngồi xuống cái ghế nhỏ. Đưa miếng thịt của mình cho H’Mok rồi đi đâu đó, người phụ nữ tên Lan này chắc là đã quen rồi, cầm rồi bắt đầu vô việc.

Đầu tiên, H’Mok xin lửa từ một cô gái đang làm thịt bên cạnh rồi châm lửa qua đám lửa bên mình.

Cô hơ đống thịt qua rửa để cháy hết lông, xong thì lấy dao ra cạo lông.

Rồi không biết H’Mok lấy bột gì màu đen đen trộn để chung một chỗ với muối trên lá mít, lấy nước từ giếng đổ một ít ra hỗn hợp rồi dùng tay trộn đều.

Sau đó cô lấy hỗn hợp đó bôi qua đống thịt heo rồi để năm phút mới lấy nước rửa sạch.

Tôi ngồi khuỵu xuống nhìn xem thử mới thấy mùi thịt heo vốn ban đầu khá tanh nhưng sau khi rửa đi thì mùi đã dịu lại.

H’Mok cầm một con dao lớn, bề mặt sần sùi có vẻ đã dùng lâu rồi nhưng bề mặt dao còn khá sắt.

Thịt của H’Mok được cắt thành nhiều miếng rồi cô để ra một miếng thịt sang chỗ khác.

Bên kia Lan đi từ đâu về, tay cầm cối cùng cái chày đi đến bên cạnh H’Mok rồi ngồi phịch xuống.

Bên trong chày có muối hột, tiêu, hành, sả, ớt khô. Những cái này đã được chế biến sẵn, sả cũng được lột chặt thành từng khúc nhỏ.

Lan giã đống này cho nhuyễn rồi chia cho H’Mok một phần ba, dù sao thịt lợn là chồng Lan săn được nên phần thịt nhiều hơn mọi người.

H’Mok nhận hỗn hợp đã được giã nhuyễn rồi lấy tay xát đều lên thịt của mình, Lan nhận phần thịt của mình đã sơ chế, cảm ơn một tiếng rồi cũng làm y vậy.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/chung-cu-lam-vien&chuong=4]


Xong cô lấy dây gai xiên qua đống thịt, mỗi miếng cách miếng kia vài xăng ti mét.

Đến đây là chế biến xong rồi, nhìn cách làm của mọi người như vậy chắc ướp muối để ăn lâu dài.

H’Mok làm xong rồi, nói với Lan: “Chị làm xong rồi, về cất thịt trước nhé?”

“Chị đợi em xíu, em sắp xong rồi, mình về chung.”

Đợi Lan làm xong rồi cả hai mới đứng lên chào mọi người một tiếng, cùng nhau đi về.

Tôi cũng đi theo hai người họ, chợt cảm thấy mình như kẻ bám đuôi vậy.

Hai người này đi một đoạn rồi tách ra, Lan chạy vô nhà của cô ấy rồi H’Mok mới đi tiếp.

H’Mok cầm thịt ở cả hai tay, một tay cầm sâu thịt, một tay cầm một miếng thịt chưa có ướp muối. Chắc miếng thịt này chế biến ăn luôn trong hôm nay rồi.

Đang đi thì bỗng một đứa nhỏ từ đâu chạy ra mém thì va phải H’Mok nhưng may là cô chú ý được. Đưa tay đỡ thằng bé đứng lại, hên là nhóc này có tí teo nên một bà bầu như H’Mok vẫn có thể đỡ được cậu bé.

“Ui ui thằng cu con ai đây mà chạy không nhìn thế này?”

H’Mok đỡ thằng bé, nâng mặt đứa nhỏ lên nhìn cho rõ dung nhan.

Tôi cũng ngó ngó, nhìn mặt bỗng tôi thấy khá quen nhưng không nhớ đã gặp ở đâu rồi.

Rồi có một người phụ nữ chạy tới nhưng lạ là người này không giống những người khác.

Có một màn sương đen vừa che đủ khuôn mặt của người phụ nữ dường như không muốn cho tôi nhìn rõ dung nhan.

Là cái gì đây?

“Ôi cái thằng bé này! Sao quậy dữ vậy con?”

Rồi người phụ nữ quay qua nói chuyện với H’Mok:

“Xin lỗi chị H’Mok, thằng bé nhà em nó quậy quá.”

“À, em Minh hả, nảy nhỏ Lan mới cho nhà chị ít thịt đây. Em nhận được chưa?”

Người phụ nữ tên Minh gật đầu bảo: “Rồi chị, mà nhà em mới làm thịt xong. Chị qua nhà em làm miếng đi ạ.”

H’Mok xua tay: “Thôi, em để thịt mà ăn, nhà chị cũng được cho mà.”

“Nhà em thì chị khách sáo làm gì? Thôi thì nhà chị có gì thì mang qua ăn chung cũng được, kêu YaTung nhà chị qua ăn nữa.”

H’Mok thấy cũng hợp lí nên đồng ý rồi cũng tách nhau ra về nhà của mình.

Lúc về tới nhà thì đã thấy chồng mình đang ngồi trước nhà chờ, ở chỗ nấu cơm còn có đống lửa đang cháy, bên cạnh là các ống tre. Chắc đang làm cơm lam.

“Mụ đi đâu vậy? Tui làm cơm lam xong rồi, giờ chắc cũng ăn được rồi.”

H’Mok âu yếm xoa đầu chồng: “Nhà cái Lan cho nhà mình và mọi người ít thịt heo rừng này. Tui mới ra đất chung làm thịt này.”

YaTung cười nhẹ, lại ôm vợ mình một cái nữa, tôi nhìn mà họng có cảm giác ngây ngấy, hai vợ chồng nhà này ngọt ngào quá.

“Vậy hả mụ? Thế để tui mang ít đồ qua cho nhỏ nhà Lan nhé?”

Người phụ nữ đưa hai xiên thịt cho chồng mình bảo: “Để tui chuẩn bị đồ, ông ướp thịt này đi. Tui định giờ nấu thịt luôn mà nhà cái Minh mời qua nhà ăn cơm nên ướp nốt miếng thịt này đi. Để tui chuẩn bị ít đồ tí mang qua cho nhà Lan với Minh luôn.”

YaTung nghe lời cầm thịt đi lấy gia vị ướp, H’Mok thì đi đến bên bếp. Thử cầm một cây tre lên xem cơm đã chín chưa, cơm lam vừa hay chín tới.

May là ông chồng làm nhiều cơm, tôi thấy ăn chung thế này có lẽ vẫn dư được vài miếng.

Tôi đếm thì có tầm mười lăm khúc tre cỡ mười xăng ti mét, hai vợ chồng như vậy thì ăn không hết. Chắc làm nhiều để sang tối ăn tiếp.

H’Mok lấy vài lá chuối lớn, để ba khúc tre lên một lá chuối rồi cuộn lại, dùng dây mây buộc lại.

Cô ấy lặp lại hành động như vậy thêm lần nữa rồi mới để nhưng khúc tre còn lại lên một lá chuối.

Xong việc H’Mok đi vô nhà, tôi cũng đi theo nhìn. Trong nhà đồ vật khá đơn sơ, ngoài vài cái bàn để đồ hay hủ gì đó thì cũng chỉ có một cái giường gỗ.

Người phụ nữ xé lá chuối ra làm đôi rồi mở một cái hũ nhựa đậy kín, múc từ trong đó ra cái gì đó để vô lá chuối rồi cuộn lại, làm cứ thế hai lần nữa.

H’Mok lấy thêm vài miếng măng tre nữa rồi bỏ hết vô gùi chỉ chờ chồng ra ngoài.

Tôi ra bên ngoài quan sát kỹ lại khung cảnh xung quanh rồi bắt đầu suy luận.

Phong cách xung quanh rất xưa, không khí trong lành mát mẻ, dựa theo kiến thức được học trên lớp thì có hai trường hợp.

Trường hợp một: ở Việt Nam thì đa số mọi chỗ đều khá nóng mà tôi cũng không biết không khí thời này có như ở hiện đại hơn, có thể là mát hơn nhưng chắc vẫn giống hiện thực. Nếu lí thuyết là vậy thì có thể là ở mấy khu vực cao như Tây Bắc hoặc Tây Nguyên.

Trường hợp hai là ở các nước khác nhưng nghe thứ tiếng mà họ nói như vậy thì khả năng cao là đang ở Việt Nam rồi.

Nhìn bối cảnh với cách xưng hô như vậy chắc là thuộc khoảng trung đại mà không rõ là năm bao nhiêu đây.

Đúng lúc này, hai vợ chồng mà tôi đi theo cũng chuẩn bị xong. Hai người đi vài bước rồi vô một căn nhà sàn khác, chắc là nhà của người phụ nữ tên Minh gì đó.

Bên trong nhà cộng thêm hai vợ chồng thì có sáu người gồm Lan, Minh, H’Mok cùng ba người đàn ông khác, chắc là chồng của họ.

Thấy mọi người bắt đầu ăn trưa, tôi nhìn cũng chán nên đi ra ngoài xem xung quanh có gì chơi không.

Mà đi hoài cũng chán mà còn chẳng biết đây là đâu, không biết phương hướng nên nhìn xung quanh cũng có hơi chóng mặt.

Phải mà biết bay thì hay đến mấy.

Mới nghĩ xong tôi bỗng bay luôn lên trời, ủa gì vậy? Bay được luôn hả?

Trời đã quá vậy, tôi hào hứng bay xung quanh, nhớ hồi bé coi phim hoạt hình chỉ biết ước mình có thể bay đi xung quanh, giờ vẫn ước vậy bay vi vu cho mát.

Giờ mơ rồi có thể bay được cũng mát, tôi thích mê cái cảm giác này.

Tôi quan sát phía dưới, những căn nhà nhỏ dần còn có cây thông bao quanh làng.

Nhìn ngôi làng như đang sống biệt lập với thế giới xung quanh, đi vài chỗ khác cũng có vài ngôi làng nằm cách nhau nhiều khoảng cây thông.

Ngoài ra còn có thác nước, suối, ao, hồ cũng có. Quanh đó có lác đác vài người dân, người thì đang chăn gia súc, người thì làm việc, người thì đang ăn trưa,…

Bỗng tôi quan sát thì thấy chỗ kia có ba căn nhà, nhìn từ xa như là các nhà gỗ nằm san sát nhau khá lạ.

Mái tôn bạc màu trông khác hẳn các mái nhà tranh trong làng mà tôi quan sát nảy giờ. Điểm nhấn là một lá cờ ba màu, xanh trắng đỏ được cắm ngay chính diện đám nhà đó, này nhìn hơi giống… cờ Pháp?

Chả nhẽ nào đây là ở Pháp nhưng cũng không đúng, nếu như vậy thì tại sao người dân ở đây lại nói tiếng Việt?

Trước mấy cái cửa cũng có hai người đứng canh gác, họ mặc áo quần kaki màu xanh đậm ngoài ra còn có thắt lưng với giày bốt cùng mũ.

Gương mặt trắng sáng, đôi mắt màu xanh lam với xanh lục. Nhìn khác rõ với những người bản địa khác, chắc là người từ nơi khác đến đây rồi.

Tôi nhìn một hồi thấy không có gì thì mới quay người bay lên, bay loanh quanh khu vực đó.

Đến một chỗ cách ba căn nhà kia cỡ vài trăm mét thì tôi chú ý thấy có bốn người đang đứng đối diện nhau.

Hai người mặc đồ giống với những người ở nhà có màu bạc kia, phía sau có xe đẩy gỗ đựng đồ. Hai người đối diện mặc đồ giống những người ở trong làng, phía sau có xác động vật nhỏ, vài con chết rồi cũng có vài con còn sống nhưng bị trói lại.

Một người chỉ mặc mỗi cái khố nói: “Xin chào, tui là người đưa đồ lần này. Tui là người Lạch bên kia suối Cam Ly!”

Phía bên người kaki kia chú ý thì thấy có sự khác biệt rõ, người mắt xanh lam đứng trước người mắt xanh lục một bước, có lẽ mối quan hệ giống cấp trên cấp dưới chẳng hạn.

Người mắt xanh lam có lẽ không hiểu người Lạch kia nói gì nên quay đầu nhìn người mắt xanh lục.

Người đó dịch ra tiếng của họ rồi mới dùng tiếng Việt nói: “Chúng tôi đã mang muối, dao, rìu, vải cùng một số đồ khác.”

Người mặc khố nghe xong, kiểm tra đủ mới giao đồ ra: “Đây là động vật chúng tôi săn được, có heo rừng đã chết còn có gà, thỏ còn sống. Còn có rau, măng nữa.”

Hai bên trao đổi đồ rồi mới đẩy xe đi về hai hướng khác nhau.

Lúc này tôi chợt nhận ra, trong khoảng thời gian này dường như thứ tiếng tôi nghe đều là tiếng kinh.

Nhưng nếu nghe kĩ thì rõ là tiếng kinh này đè lên một giọng khác, không phải, một thứ tiếng khác mới đúng.

Dựa theo hồi nảy người mặc khố kia giới thiệu, có lẽ tiếng gốc là tiếng người dân tộc Lạch.

Điều này đặt ra cho tôi nghi vấn: liệu giấc mơ này là ngẫu nhiên hay là có một sự sắp đặt? Đã thế còn tự dịch ra cho tôi hiểu, là sao nhỉ?

Tôi lại nhìn xung quanh, cố gắng ghi nhớ những khung cảnh này, đợi lúc tỉnh dậy khỏi giấc mơ thì sẽ tra cứu xem sao.

Bình thường người ta mơ có nhận ra mình đang mơ đâu, sao tôi lại suy nghĩ rõ ràng được như vậy? Kì quái.

Tôi lại bay vòng vòng một hồi rồi thấy có cái gì đó là lạ đang ngồi một góc trong khu rừng, tôi thắc mắc đáp xuống đất.

Cũng giống những người ngoại lai khác, người này cũng mặc áo kaki màu xanh, quần dài được đóng thùng nhưng do ngồi xổm nên có chút rối.

Tôi chạy lên xem nhìn thì thấy người này đang khóc, tay thì cầm miếng thịt gì đó đã được chế biến, tay thì run run, mặt thì đang khóc nức nở.

Người này bị sao vậy ta? Lâu rồi mới được ăn thịt à?

Người đàn ông đó khóc một hồi rồi mới đưa miếng thịt đó lên miệng, cắn một cái, nhai nhai.

Rồi bỗng trên gương mặt xuất hiện biểu cảm kỳ lạ, ban đầu là như ăn phải thứ gì ghê lắm vậy nhưng rồi trong mắt hắn hiện lên tia gì đó, mồm thì cười toe tóe trong khi thịt còn dính trên răng.

Nhìn rùng rợn đến tận cùng.

Tôi nhìn riết cũng thấy sợ, người này sao kỳ quá vậy, cứ kinh dị kiểu gì.

Tôi nhìn một hồi rồi bay sang chỗ khác, bay một lúc mới dừng lại tại một ngôi làng.

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó trời đã nhá nhem rồi, tôi cũng chẳng biết hiện tại là mấy giờ nhưng hoàng hôn hầu như đã xuống hết, trời mờ mờ tối, sương thì đang dần dâng lên.

Lúc này có một người phụ nữ, gương mặt lo lắng nói: “Trời cũng nhá nhem rồi mà sao ama E’Rin còn chưa về nhỉ?”

Bỗng một cậu bé chạy tới: “Aê, aê ơi! Ama đâu rồi?”

Người phụ nữ lắc đầu rồi chờ thêm một lúc nữa nhưng vẫn không thấy chồng về mới nói với con: “E’Rin vô nhà ăn trước nhé, aê đi gọi già làng xem sao.”

Nhìn con mình chạy xong vào nhà xong người phụ nữ mới yên tâm rời đi, cô bước nhanh về một căn nhà sàn to hơn mấy nhà khác một xíu.

Tới trước cửa mới gọi: “Già làng ơi, già làng ơi.”

Cỡ sáu bảy phút mới có một ông lão lưng còng chống gậy đi ra: “Aê E’Rin hả, sao đấy? Giờ này còn không ăn đi mà qua đây?”

“Ama E’Rin đi mãi chừa về ạ.”

“Đi từ khi nào?”

“Trời vừa sáng là đi rồi ạ mà tới giờ vẫn chưa về lần nào.”

“Chưa về lần nào?”

“Vâng, bình thường Ama E’Rin đi đến trưa là về rồi mà giờ vẫn chưa thấy đâu.”

Già làng nghe vậy thì lo lắng, nói: “Aê E’Rin gọi vài người tới mà đi tìm chung với nhau đi.”

Rồi sau đó những trai tráng trong làng lục đục cầm đuốc vô rừng kiếm người.

Tôi cũng chẳng biết họ tìm được người không vì tôi đã tỉnh dậy rồi.

Cứ mỗi lần mơ thấy một giấc mơ dài là tôi lại giật mình như ai kéo mình dậy mà bật người ngồi dậy, tim đập thình thịch.

Dù trong mơ tôi khá tỉnh táo nhưng ngoài đời cũng đã trôi qua bảy tiếng rồi nên lúc dậy não tôi cũng trì trệ hẳn.

Tôi ngồi ngơ ngơ một lúc, tim đập bình thường lại rồi cầm điện thoại lên xem giờ, mới năm giờ ba mươi. Còn sớm, ngủ tiếp!



Lần nữa tỉnh lại thì đã chín giờ rồi, tôi nằm lì mười phút rồi mới ngồi dậy gấp chăn, đánh răng rửa mặt.

Ngồi trên ghế lướt tiktok nghĩ mình nên ăn gì, sáng sớm tôi muốn ăn mấy món nước mà giờ lười đi ra ngoài quá, đặt ship thì người ta cũng không ship thẳng lên đây được.

Hay là làm đại tô mỳ gói nhỉ? Hôm qua mới mua đống đồ mà lại ăn mỳ gói thì hơi chán nhỉ.

Thôi làm đại cơm rang vậy, tôi vô bếp lấy cà rốt, đậu que, bắp, thịt heo, trứng mà hôm qua vừa mới mua.

Tôi lấy máy xay thịt bỏ thịt heo vào xay nhỏ rồi bỏ vô một cái chén, bắt một cái chảo dầu chờ nóng mới bỏ thịt heo vào xào cho chín đều.

Thịt hết đỏ tôi mới đổ cơm vô cùng các topping khác, đảo vài cái, đập ba quả trứng vào chảo rồi trộn cho đều.

Đợi nó gần chín mới nêm thêm gia vị rồi bỏ ít tương ớt vào rồi đảo đều, xong việc mới múc một nữa ra tô lớn rồi lấy năm cái chén cùng năm cái muỗng ra xếp đều trên bàn.

Tôi vô phòng ăn vặt lấy một gói bim bim 4x, hai cái bánh gạo vị phô mai với hai trái mận cùng một hủ muối ớt.

Tôi rửa sơ qua hai trái mận rồi bỏ vô chén nhỏ, mang ra bàn mới ngồi xuống múc cơm rang ăn.

Vừa ăn vừa bật youtube lên coi doraemon, thỉnh thoảng tôi ngẩn đầu lên nhìn xung quanh.

Đôi khi tôi thấy tôi khá làm màu, người đã mất rồi kiểu gì chẳng đi đầu thai thế mà tôi còn bày bát bày cơm ra làm chi nữa.

Tôi ăn no nê, ngồi ì coi điện thoại chốc lát rồi mới đứng lên dọn bát đũa.

Ngó xem bốn bát cơm còn lại có bị thiu hay không, nghe đồn cơm bị ma ăn sẽ bị ô thiu.

Nhưng cơm vẫn thơm như thường, tôi có chút thất vọng mà đổ hết cơm vô chảo, lấy nắp đậy lại rồi rửa bát.

Tôi ra đứng trước cửa sổ, mở cửa, cho làn gió mát đập vào mặt.

Bỗng mess hiện thông báo tin nhắn, tôi mở lên thì thấy nhóm gia đình của anh út.

Hôm qua trước khi về nhà, tôi với anh út đã kết bạn facebook sẵn tiện kéo tôi vào nhóm chat gia đình của ảnh.

[Ba: Tí mình đi xem mộ nhé @Lê Anh Khoa.
Lê Anh Khoa: Dạ mấy giờ ạ?
Ba: Tầm 11 giờ đi.
Mẹ: @Lê Anh Khoa, con ăn cơm chưa? Chưa thì qua nhà dì ăn bún thịt nướng này.
Lê Anh Khoa: Dạ con mới ăn xong rồi ạ.
Út: @Ba tí để con dẫn em đi cho.
Ba: Con nhớ đường không?
Út: Có chứ, con ở đây mấy chục năm rồi đó.
Ba: Ok, vậy con dẫn em đi đi.
Mẹ: @Út tí con dắt em Khoa đi xem mấy vùng cấm không được đi nha.
Út: Ủa không được đi thì sao con dắt em đi xem được.
Ba: Con còn không biết à mà lý sự, đừng trả treo với mẹ.
Mẹ: Thằng út đùa thôi mà, ông làm gì cọc thế.
Ba: Mụ ơi, tui có cọc gì đâu, giỡn thôi mà.
Út: *Ảnh meme chú chó đánh giá.*
…]

Tôi đọc tin nhắn, nhìn cách tương tác của gia đình họ mà ngẩn ngơ, trong lòng có chút ghen tỵ.

Ngày xưa gia đình tôi cũng rất hạnh phúc, mẹ là một người rất lãng mạn, ba thì có hơi khó gần nhưng rất thương gia đình.

Cứ nhớ về quá khứ mà tôi lại khóc, sao tôi lại yếu đuối như này?

Nhưng mà làm sao đây? Phải làm sao để gia đình quay về đây? Nếu như tôi chết thì bản thân có thể quay về quá khứ như trong truyện không? Sao lâu vậy rồi mà ba mẹ vẫn chưa về thăm tôi?

Nước mắt cứ như thác suối mà chảy ròng ròng, bản thân là đàn ông lớn từng này mà phải khóc tôi cũng rất hổ thẹn nhưng lòng đau như cắt, sao mà không khóc được.

Màn hình vốn gần tắt rồi bị nước mắt chạm vào sáng lên, nháy về màn hình chính là bước ảnh cả gia đình chụp lúc tết.

Tôi đưa tay ôm lấy mặt, nước mắt thấm đẫm đôi tay gầy. Cơn đau trong ngực như xé thành trăm mảnh, tôi biết thế giới này có rất nhiều người khổ hơn tôi nhiều nhưng một đứa đã sống trong hạnh phúc gia đình mười mấy năm sao chịu nổi cảnh mất đi hạnh phúc ấy.

Bình thường tôi vốn không hay khóc như vậy, lúc nhận tro cốt cũng chưa khóc một giọt. Có người đồn rằng tôi máu lạnh vô tình nhưng thật ra không phải vậy.

Cuộc đời này có rất nhiều việc vụn vặt, nhà không còn ai thì tôi không thể là một hoàng tử được bố mẹ nâng niu mà bản thân phải gánh vác những việc đó.

Đôi lúc tôi cũng nghĩ bản thân không nhớ gia đình nữa sao? Nhưng lên đây rồi tôi mới nhận ra không phải thế.

Chỉ là có nhiều việc chờ tôi xử lý, việc này nối tiếp việc khác khiến cho bản thân quên đi quá khứ, đẩy tôi bước tiếp.

Đến lúc ở trong một không gian chỉ có một mình bản thân hay thấy những hành động vụn vặt của người khác cũng khiến tôi nhớ về quá khứ mà khóc.

Tôi cứ thế một hồi rồi cầm điện thoại lên mở chat gpt lên gõ: “Con người sau khi chết sẽ ra sao?”

Có câu trả lời khoa học, tâm linh cũng có.

Khoa học nói rằng, chết là hết.

Tâm linh nói rằng sau khi chết họ vẫn tồn tại dưới nhiều hình thức khác nhau, mong là vậy.

Tôi đứng dậy đi rửa mặt, lấy khăn đắp lên mắt cho bớt xưng.

Bỗng tôi nhớ đến giấc mơ mới thấy chẳng phải con người sau khi ngủ dậy sẽ quên dần giấc mơ trước đó sao? Sao giờ tôi vẫn nhớ rõ từng chi tiết như thế?

Chờ cho mắt đỡ xưng, tôi lại cầm điện thoại gõ: “Con người lúc mơ mà nhận ra mình đang mơ, có thể quan sát cuộc sống xung quanh nhưng không chạm được vào bất kỳ vật gì hay tương tác với người khác được, chỉ có thể quan sát được là sao?”

[Đây được gọi là lucid dream hoặc đôi khi pha lẫn trạng thái xuất hồn…]

Tôi đọc lướt một cái rồi gõ thêm bổ sung: “Dường như là mơ về quá khứ…”

Chat gpt trả lời bằng cách chia bảng làm đôi.

Về góc nhìn khoa học - tâm lý thì có ba cách lý giải:

Bộ nhớ tái tạo tổ hợp, nghĩa là khi ngủ não phát lại ký ức đã từng trải qua nhưng không phải một mạch mà phát lại một cách rời rạc.

Thứ hai là não xử lý ký ức tiềm ẩn, đôi khi những ký ức mà bạn đã quên sẽ trồi lên khiến bạn có cảm giác vừa quen vừa lạ.

Thứ ba là hiện tượng déjà vu trong mơ, cảm giác đã từng trải qua nhưng thật ra đó là cảm giác giả tạo do não xử lý trễ.

Về góc nhìn tâm linh thì cũng như trên, có ba giả tưởng:

Đầu tiên là mơ thấy kiếp trước, cái này thì cũng dễ hiểu.

Thứ hai là linh hồn du hành trong kho ký ức, cũng như cái kia nhỉ, mơ lại quá khứ đã từng trải qua.

Cuối cùng là duyên nghiệp còn sót lại, thấy giấc mơ lạ về quá khứ có thể báo hiện còn điều gì chưa dứt, một mối duyên hay ký ức cần được giải tỏa.

Còn có góc nhìn triết học gì đó nhưng tôi đọc không hiểu lắm, tôi thì nghiêng về hướng tâm linh thứ một với thứ ba hơn. Dù sao mấy hình ảnh trong giấc mơ rõ ràng thuộc những năm chín mươi mà tôi sinh hai lẻ bảy lận.

Khả năng cao là mơ thấy kiếp trước rồi.

Tôi thử miêu tả hoàn cảnh lúc đó cùng những đặc điểm trong lời nói xem sao, chat gpt nói rằng có lẽ bối cảnh nằm trong những năm cuối thế kỷ chín mươi, đầu thế kỷ hai mươi, còn ở đâu thì khả năng cao là ở Đà Lạt.

Tôi tìm hiểu thêm một chút nữa cũng đã đến mười giờ năm mươi rồi, tôi tắt điện thoại đứng dậy mặc áo khoát mỏng rồi cầm chìa khóa ra khỏi nhà khóa cửa.

Đúng lúc này, anh út mở cửa ra, thấy tôi không đội gì nên anh với vô nhà lấy cái nón lá chụp lên đầu tôi.

“Hello em, ngủ ngon không?”

“Ngon ạ, anh ăn cơm chưa?”

“Chưa, anh mới dậy à.”

“Ủa em thấy anh nhắn trong nhóm hồi chín giờ rưỡi rồi mà.”

“Lúc đó anh đi dậy đi vệ sinh thấy tin nhắn nên nhắn rồi ngủ tiếp á.”

Tôi mời: “Hay anh vô nhà em ăn miếng cơm rồi đi.”

“Thôi, để tí đi về ăn gộp cả sáng với trưa luôn.”

Hai đứa đi vô thang máy, lại thấy chú chủ chung cư, lần này tôi đã quen rồi, còn chủ động chào chú một cái.

Chú không im lặng như trước mà ừm một tiếng, giọng chú khàn ghê.

Bỗng tôi bắt được ánh mắt ngạc nhiên của anh út rồi cũng không hiểu sao ảnh kích động hẳng lên, tay thì nắm tay tôi, chân nhảy tưng tưng.

Tôi nhìn mà chấm hỏi thật sự, rất muốn đánh vô đầu ảnh một cái. Tự nhiên kích động nhảy tưng tửng làm gì thế không biết.

Hai đứa đi ra ngoài, chú chủ chung cư vẫn đứng ở đó như mọi lần.

Thật ra tôi có một thắc mắc, chú cứ đứng trong thang máy, một không gian kín rồi đi lên đi xuống không chóng mặt hả ta.

Đợi đi ra ngoài rồi tôi mới quay qua hỏi: “Anh bị sao vậy? Tự dưng nhảy tưng tưng như bị khùng thế?”

Ảnh thì ra vẻ thâm sâu, còn đưa tay vuốt cằm như đang vuốt râu: “Em không biết đâu, từ khi vợ chú Thái mất là không ai nghe chú nói lời nào nữa luôn.”

Tôi gật gù: “Vậy là chú ấy thương vợ lắm.”

“Đúng đúng, sau này anh cũng sẽ thương vợ.”

“Em cũng vậy.”

Hai người đi ra bãi đổ xe đến cái xe mới mua hôm qua, anh út bảo: “Em lái xe đi, xem chạy xe như nào.”

Tôi lại đùa: “Lỡ em lái không vững, hai đứa rớt luôn xuống đèo thì sao?”

Ảnh phụt cười: “Không chết được đâu, đừng lo.”

Tôi leo lên xe, lùi xe ra sau: “Em nhớ từ khoảng kia lên trên đâu có rào chắn đâu, lỡ té xuống thì sao?”

Anh út xoa đầu tôi bảo: “Nhìn như vực vậy thôi chứ nó toàn cây có không à, phía dưới có đất nên nhìn đám cây có hơi xa. Té cũng không sao đâu.”

Tôi nghe vậy thấy yên tâm hẳn.

Hai đứa đèo nhau chạy ra cổng, anh út chỉ cho tôi chạy sang phía bên phải, là chạy lên trên đèo.

Con đường trên đây thì không được xây lại, chỉ toàn bùn đất, lâu lâu lại có thêm vài viên đá khiến cho xe nó sốc nảy.

Nếu mà lúc trước không được dạy sẵn, lâu lâu cũng lái xe đi mùa đồ thì chắc giờ này hai anh em rơi xuống đèo rồi.

Anh út ngồi đằng sau, vì đường sốc nảy nên mông cứ nhảy lên nhảy xuống ê hết cả mông.

Ảnh cũng sợ rớt xuống đường nên đưa tay ôm eo tôi, tiện tay vén áo tôi lên: “Để anh xem xem Bôn có múi nào không đây.”

Tôi bị sờ nhột quá kêu ảnh đừng đụng vào bụng mà không biết ảnh bị gì, chọt lét tôi làm tôi cười khằng khặc.

Mà lúc hai đứa nhớ ra mình đang lái xe trên đoạn đường sốc nảy thì hai đứa đã tông vòa tường rồi.

Tài thật, mới mua xe hôm qua.

“Ui cha… em có sao không?”

Tôi cảm nhận được cái chân bị xe đè đang ẩn ẩn đau: “Chân thấy hơi đau, anh đứng lên được không?”

“Anh không sao, để anh dựng xe lên cho.”

Anh út đứng lên, dựng cái xe lên rồi đỡ tôi lên. Cái chân âm ỉ đau, nhìn xuống thì thấy phần chân đã chảy máu rồi.

Trông thì có vẻ không nặng lắm, chắc chỉ bị xước thôi.

“Thôi để anh lái xe cho, cái xe mới mua chắc không sao đâu nhỉ.”

“Cái xe giờ sao chắc em ngất luôn quá.”

Chân dù có hơi đau nhưng vẫn di chuyển, leo lên xe được.

Hai anh em lái một chút nữa mới đến hai ngã rẻ bên phải, anh út rẻ qua bên phải, chạy một hồi rồi rẻ qua bên trái, một trăm mét nữa mới dừng lại.

Tôi quan sát xung quanh thấy bên trái là cây thông, bên phải có hàng rào thép, chắc dân ở đây dựng nên.

Bên kia hàng rào là những ngôi mộ, mộ ở đây khá nhiều thuộc dạng thô sơ, là kiểu chỉ có bia mộ giống ngày xưa. Cỏ mọc nhiều nhưng không dài trên những ngôi mộ đã có chủ, nhìn một mảng xanh mướp cùng không khí thanh mát của Đà Lạt.

Không hiểu sao lòng tôi như được gió thổi qua, dễ chịu.

Anh út lấy từ trong túi cái chìa khóa, đi đến bên cổng sắt mở khóa rồi đi vô.

Ảnh quay đầu thấy tôi chưa đi cái thắc mắc: “Sao em còn chưa vô?”

Mặt tôi không cảm xúc nói: “Đồ người đàn ông bạc tình, chân em như vậy mà anh để em đi một mình.”

Anh út lại phụt cười lần nữa, bày đặt đưa tay vẫy lên vai như kiểu tì thiếp trong hoàng cung gặp hoàng thượng, chân còn khụy một ít nói: “Thần thiếp sai rồi, thần tới đây.”

Hai đứa đi vô khu mộ, nhìn xung quanh: “Đây là một của mọi người, đa số là dân xây nên khá thô sơ. Những ngôi mộ càng lên trên đồng nghĩa với việc họ ‘sống’ càng lâu tại đất này.”

“Có mộ nào chưa mua không anh?”

“Khu mộ này đa số là dân khu này biết chứ mấy người nơi khác không biết đâu nên mọi người cứ mặc định ai chết thì chôn ở đây luôn, không cần mua đâu.”

“Ủa vậy lỡ muốn chôn chung mà một người chết một người sống thì sao?”

Nói xong tôi mới thấy cái mồm mình nói bậy đến như nào, nói còn không suy nghĩ trước nữa chứ.

Anh út bảo: “Thì muốn vậy cứ chọn đất mà cắm biển thôi. Như gò đất này nè.”

Anh út chỉ vào một gò đất, tôi đưa mắt nhìn theo thấy một khúc gỗ cạnh một khu mộ.

Nội dung đại khái là: “Đây là mộ của…, xin phép được chọn trước, mộ bên cạnh là vợ tui. Nguyên nhân chọn mộ trước: tui muốn chôn cùng vợ.”

Tôi đáp lại anh út rồi hỏi: “Thế có mộ nào ổn không anh, em cần năm ngôi mộ ạ.”

Ảnh cõng tôi đi lên, tôi thấy thì thắc mắc.

“Ủa chẳng phải ở trên dành cho người lớn tuổi hơn mà ạ?”

“Ừ, trên này còn vài chỗ trống được xí trước rồi, có mộ nhà anh nữa.”

Tôi không hiểu: “Tại sao?”

“Sau này em sẽ hiểu.”

Tôi thấy anh út không muốn nói thì thôi không hỏi, dù sao từ lúc đi đến Đà Lạt tôi hỏi vài câu cũng không được giải đáp rõ.

Dù sao ai cũng có bí mật mà, người ta tốt với mình thì hưởng thôi.

Ảnh cõng tôi đến một khu khá cao, cách chỗ nảy đứng chục mét rồi bế tôi đi vô.

Có ba chỗ đất còn trống, ảnh thấy thì hỏi: “Hay là để cô chú chung một mộ nhỉ?”

Tôi ngẫm nghĩ một chút, ba mẹ khi sống thương nhau lắm, chết chắc cũng muốn chung một huyệt.

Tôi chọn mộ cho bố mẹ rồi tiện tay chọn mộ cho mình luôn, anh út cắm gỗ rồi ghi tên cho ba gò đất trống.

Cắm xong mới trêu tôi: “Bên cạnh là mộ anh đấy, sau này mình chết có thể ở cạnh nhau nè hê hê.”

Nói tôi mới chú ý đến bốn gò đất đã có bia mộ chưa khắc chữ, chắc là nhà ảnh làm bia trước.

Bình Luận

0 Thảo luận