Chương 3: Đến Gần
Bạch Lộ không hiểu, muốn xóa sạch hoàn toàn dấu vết của một người sao lại khó đến thế.
Nam Nghiên Chu sống hay chết thì liên quan gì đến cậu?
Chẳng lẽ đi dự tang lễ của tình cũ cũng là một loại lễ nghi cơ bản để làm người à?
Bạch Lộ cởi phăng quần áo, chân trần bước vào vòi hoa sen.
Ngôi nhà cũ kỹ có hơi xuống cấp, nhưng đồ đạc lại khá đầy đủ, trong phòng tắm nhỏ vừa có vòi hoa sen vừa có bồn tắm.
Sau khi dọn đến đây, Bạch Lộ chưa từng ngâm mình lần nào. Trước kia ở công ty, ngày nào cũng có việc bận không hết, cậu đã quen với việc tiết kiệm tất cả những khoảng thời gian không cần thiết.
Đến lúc rảnh rỗi, cậu lại thấy việc đó thật rườm rà phiền toái.
Con người quả là sinh vật kỳ lạ, chạy mãi thì mệt, nhưng khi đột ngột giảm tốc, đầu óc và thân thể lại chẳng cái nào kịp thích ứng.
Van nước cũ kỹ đã rỉ sét vài chỗ, mỗi lần vặn lại đều sẽ vang lên tiếng kẽo kẹt, ánh đèn lại vàng vọt. Nếu đổi thành kẻ nhát gan ở một mình, e nửa đêm cũng chẳng dám tắm.
May thay, Bạch Lộ giờ không tin thần cũng chẳng sợ quỷ.
Với tính khí gần đây, ngay cả gặp cướp chặn đường cậu cũng dám xông thẳng vào lưỡi dao.
Chỉ thấy rằng, mọi thứ đều chẳng có gì đáng để bận tâm.
Dòng nước ấm rơi xuống, đập vào đỉnh đầu cậu vỡ thành từng mảnh sương trắng.
Bạch Lộ giơ tay lau mặt, những dòng nước rò rỉ qua kẽ ngón tay chảy xiên. Trong cái ẩm ướt và nóng hổi ấy, cậu chầm chậm khâu lại hiện tại với những ký ức mơ hồ.
Cậu nhớ, trước đây mình thật ra rất nhát gan, mỗi lần đi đường ban đêm đều sợ hãi.
Sợ bóng cây, sợ cỏ lăn trong gió, sợ chỗ ngoặt trong ngõ nhỏ có thứ gì bất chợt nhảy ra, khiến tim đập thình thịch.
Nhà Bạch Lộ bình thường, bố mẹ đều bận, từ năm lớp hai tiểu học cậu đã tự đi học về, tan lớp thường ham chơi, mải miết đến tận tối mịt mới ôm lá gan thỏ mà chạy về nhà.
Cậu mồ hôi nhễ nhại chạy suốt năm năm, cho đến khi vào cấp hai, mới gặp được một bạn cùng bàn nguyện ý đưa cậu về.
Gió mưa cũng chẳng nề hà.
Nam Nghiên Chu là một tên khốn kiếp. Khi Bạch Lộ hận hắn đến cực điểm, có mấy lần cậu cố gắng moi lại ký ức thời đi học, mong tìm ra manh mối chứng minh tên súc sinh này từ đầu đã chẳng phải người tốt.
Thế nhưng, dù có đào xới thế nào, cậu cũng không thể chỉ trích Nam Nghiên Chu của thời ấy.
Nếu hắn chết ngay vào lúc tỏ tình, chết ngay cái ngày cầu cậu vào công ty giúp đỡ, không, kể cả chết ngay trước khi làm Chủ tịch hội đồng quản trị, hắn cũng sẽ là một tình nhân hoàn mỹ.
Nhưng khi tiền bạc và quyền lực bủa vây, lòng tham không đáy, Nam Nghiên Chu đã lén lút mục ruỗng sau lưng cậu. Đến khi Bạch Lộ nhận ra, hắn đã thối rữa hoàn toàn.
Bạch Lộ chưa từng nghĩ đến chuyện cứu vãn mối tình này. Bị sự phản bội ghê gớm dày vò, cậu vừa phẫn nộ vừa nhẫn nhịn, từng bước toan tính, cuối cùng giẫm nát quả thối ấy ra bùn rồi còn dẫm thêm vài lần nữa.
Cũng chẳng biết lão nhân viên kia đâm vào đâu, tốt nhất là trúng thẳng tim, để Nam Nghiên Chu sớm xuống địa ngục.
Bạch Lộ tắm dưới vòi hoa sen rất lâu.
Thời gian còn lâu hơn cả một lần ngâm bồn, lâu hơn rất nhiều.
…
Thám tử tư biết tối qua mình lỡ lời, sợ đắc tội với Thần Tài nên sáng sớm hôm sau đã vội vàng nhắn tin lấy lòng.
[Chào buổi sáng, ông chủ!]
[Tôi tra rồi, bên đó thời tiết rất đẹp, thích hợp ra ngoài dạo chơi lắm!]
[Dạo này tôi mới học bói Tarot, vừa rút một lá, ông chủ đoán xem? Hôm nay hồng loan tinh động, có vận đào hoa nha!]
[Hãy mở lòng, ôm lấy mặt trời! Ông chủ bây giờ không thiếu tiền cũng chẳng thiếu việc, mau chóng bắt đầu cuộc sống hạnh phúc mới thôi!]
[Chúc ông chủ vạn sự như ý!]
[Chúc ông chủ hạnh phúc vui vẻ nha, ông chủ đẹp trai!】
Cuối cùng còn đính kèm một màn hình đầy emoji, loạn xạ y như đang kết ấn.
Vừa mới ngủ dậy, Bạch Lộ đã bị cả đống lời đường mật đầy sức sống này táp vào mặt. Cậu cố nhịn một lúc, cuối cùng cũng bị chọc cho bật cười.
Bạch Lộ: [Cút]
Mori Kogoro: [Rõ thưa anh giai.]
Trong chăn vẫn còn phảng phất mùi sữa tắm dịu nhẹ khiến tâm trạng con người ta cũng tốt theo.
Hôm qua rối loạn đến mức ấy, sáng nay có thể tỉnh lại, quả thật là một kỳ tích.
Bạch Lộ ngồi ngẩn người trên giường, uể oải chẳng muốn động đậy. Vừa định nằm thêm lát nữa, bụng lại truyền đến một cơn đói âm ỉ.
Rõ ràng tối qua mới ăn rồi mà, sao nhanh thế lại đói nữa?
Bạch Lộ sờ bụng, phát hiện khẩu vị của mình đang dần trở lại bình thường.
… Một tín hiệu tốt.
Cảm giác mệt mỏi bị niềm vui xua tan, Bạch Lộ thưởng thức sự đói khỏe mạnh này, rửa mặt qua loa rồi ra bếp pha một cốc nước mật ong.
Cậu xúc hơi nhiều, vị ngọt gắt như thể đang mạnh mẽ bù đắp thứ gì đó thiếu hụt trong cơ thể. Uống xong một cốc, Bạch Lộ dùng mu bàn tay lau khóe môi, chợt nhớ lại lời thám tử tư đã nói.
[Cuộc sống mới]
Đúng vậy, cậu đặc biệt dọn ra nước ngoài, chính là vì ba chữ này.
Hạ đường huyết là lời cảnh tỉnh, cậu phải sống cho ra sống.
Cậu phải sống như một con người.
Kéo tấm rèm nặng nề, mở cửa sổ cho gió lùa, Bạch Lộ phấn chấn hơn, kiểm tra lại đồ dùng thiếu trong nhà, sau đó dùng điện thoại ghi vào danh sách mua sắm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=3]
Thực phẩm, gia vị, đồ vệ sinh cá nhân, đồ tẩy rửa… Cái sân trước nhà cậu bỏ hoang đã lâu, cỏ dại mọc đầy trông rất chướng mắt, có lẽ nên thêm thuốc diệt cỏ?
Bạch Lộ thay bộ quần áo sạch sẽ, vừa nghĩ việc nhà, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn.
Trạng thái vừa đầy đủ vừa thỏa mãn này khiến cậu thấy vững dạ.
Trong thời gian ngắn, sống thật tốt chính là mục tiêu nhỏ trong đời cậu.
…
Bạch Lộ rất muốn bẻ gãy mấy lá bài Tarot rách nát kia.
Mới ra khỏi cửa không bao lâu, cậu đã bị một gã đàn ông râu quai nón bám theo.
Người này tám phần là khách du lịch từ nơi khác tới, mặc áo khoác nâu mở cúc, quần tây, da màu đồng, trên người còn xộc lên mùi nước hoa Cologne nồng nặc, hăng đến mức khiến người ta nhíu mày.
Ban đầu, gã râu quai nón chỉ đến hỏi đường, nhưng vừa đi được hai bước lại quay đầu nhìn, chẳng bao lâu đã bám riết, cười cợt nhăn nhở.
Gã luyên thuyên đủ chuyện, từ thời tiết đến phong cảnh, không có gì để nói cũng ráng bịa.
Thoạt đầu Bạch Lộ còn cố nhẫn nại, dần dần cũng nhận ra có gì đó sai sai.
Người này… Đang tán tỉnh cậu.
Đúng là cái sao hồng loan chết tiệt.
Cậu không chịu nổi bộ lông ngực rậm rạp của ông Tây này.
Bạch Lộ trưng ra gương mặt lạnh như băng, thẳng thừng từ chối đi cùng. Ai ngờ đối phương như chẳng nghe hiểu, vẫn cứ bám riết không tha.
“Đừng lạnh nhạt thế chứ, tôi là người tốt, không có ý gì đâu, chỉ muốn mời em một tách cà phê thôi!”
“Hoặc ta đi ăn luôn cũng được? Hả? Quán nào cũng được, tùy em chọn!”
“Trông em cũng không phải người bản xứ nhỉ, cũng đi du lịch à? Vậy thì hay quá, ta có thể đi cùng nhau, uống rượu dạo phố cũng chẳng nhàm chán, em nói xem?”
“Oa, có ai từng khen mắt em chưa? Trời ơi, như có ma lực ấy, đẹp quá, tôi nhìn không dứt được~”
“Đừng đẩy tôi mà, chỉ cần em chạm nhẹ thôi mà tim tôi cũng muốn nhảy ra rồi… Em tên gì thế? Không muốn nói cho tôi à? Tàn nhẫn vậy sao, một chữ cũng không chịu mở miệng? Haha, thật là gợi cảm quá…”
Đúng là thần kinh.
Bạch Lộ lấy điện thoại ra, định báo cảnh sát.
Thấy cậu nổi giận, gã râu quai nón lập tức giơ hai tay, cười xòa lặp đi lặp lại rằng mình tuyệt đối không có ác ý, bộ dạng như đang cầu xin tha thứ.
“Được rồi, tôi không bám theo nữa được chưa? Tạm biệt, mỹ nhân, chúc em một ngày tốt lành~”
Bạch Lộ trừng mắt nhìn chằm chằm, đợi chắc chắn đối phương ngoan thật mới sải bước bỏ đi.
Cũng chẳng biết mắc cái chứng gì, đây không phải lần đầu cậu gặp tình huống thế này.
Ngày còn ở trong nước, cậu chưa từng nhận được thư tình, càng chưa bị ai trêu ghẹo.
Lúc đi học thì có Nam Nghiên Chu kè kè bên cạnh, sau này vào Nam Dương Điền Sản, bên mình cũng luôn có vệ sĩ theo sát.
Bạch Lộ hầu như chẳng bao giờ ra ngoài một mình, vốn yên ổn thanh tĩnh.
Thế mà lần này ra nước ngoài, từ lúc ở sân bay đã liên tục có người bắt chuyện, ăn uống hay đi dạo cũng chẳng được yên thân.
Quái đản hơn nữa, số đàn ông tìm cách tán tỉnh cậu còn nhiều hơn phụ nữ như thể trên trán cậu dán cái nhãn “GAY”, ai cũng nhìn ra được xu hướng tình dục của cậu vậy.
Thật sự có rõ ràng đến thế sao?
Bạch Lộ không có “gaydar”, cũng chẳng phân biệt nổi đồng loại, quan trọng nhất là ngoài Nam Nghiên Chu, cậu chưa từng có dục vọng với bất kỳ người đàn ông nào khác.
Cứ tưởng tránh tới một thị trấn hẻo lánh thì sẽ yên ổn hơn, ai ngờ còn gặp phải quấy rối tình dục.
Tarot thì chẳng đáng tin, lần sau ra ngoài chắc cậu nên coi lịch hoàng đạo.
…
Vì có quá nhiều thứ muốn mua nên Bạch Lộ không ghé siêu thị nhỏ mà đi bộ một tiếng đồng hồ thẳng tới trung tâm thương mại lớn nhất trong khu phố.
Cửa hàng chỉ có một tầng, nhân viên bán hàng không nhiều nhưng diện tích khá rộng, hàng hóa cũng phong phú.
Bạch Lộ đẩy xe mua sắm, đi qua từng gian từng gian lựa chọn. Xe vừa chất được nửa đầy thì sau lưng bỗng vang lên giọng điệu trêu chọc quen thuộc như âm hồn bất tán.
“Hi~ Trùng hợp ghê~ Lại gặp em ở đây rồi~ Mỹ nhân, em nói xem, đây có phải là duyên phận không?”
Gã râu quai nón hai tay trống không, đẩy kính râm lên đỉnh đầu.
Sợi dây lý trí của Bạch Lộ lập tức đứt phựt, cậu vươn tay từ kệ hàng xách lên cả thùng bia.
Râu quai nón nhướng mày, huýt sáo một tiếng: “Không ngờ tửu lượng của em cũng khá đấy nhỉ, nhiều như vậy, một mình em uống hết được sao? Hay là để tôi…”
“Hey!” Một bàn tay từ phía sau đặt mạnh lên vai gã.
Jean như từ trên trời rơi xuống, cười tươi chào Bạch Lộ: “Cậu cũng tới đây mua đồ à?”
Bạch Lộ đặt thùng bia vừa giơ lên xuống, chỉ “Ừ” một tiếng rồi quay sang đọc bảng thành phần của loại rượu khác.
Đi mau đi, chó vàng lớn.
Cậu sắp không kiềm chế được mà đánh người rồi.
“Gì vậy, hai người quen nhau à? Ha ha, tôi... Hự~” Râu quai nón đột nhiên hít mạnh một hơi.
Bạch Lộ cau mày, bất giác ngoái đầu lại.
Không hiểu vì sao, gã lùi liền hai bước, nhăn nhó ôm lấy vai, sắc mặt khó coi.
Tựa như xương ở đó bị nghiền nát.
Râu quai nón không dám nhìn Bạch Lộ nữa mà chỉ lướt mắt nhìn Jean, vừa định mở miệng thì trong mắt đã thoáng hiện vẻ sợ hãi. Rồi gã cúi đầu, lẩm bẩm chửi rủa sau đó vội vã bỏ đi.
Bạch Lộ: …
Bạch Lộ: ??
“Vừa rồi anh…” Bạch Lộ do dự mở miệng.
Trong tích tắc ngắn ngủi ấy, thân hình Jean đã chắn hẳn giữa cậu và râu quai nón.
Bạch Lộ không nhìn rõ được biểu cảm của Jean.
“Gã đó quấy rầy cậu phải không? Tôi đuổi hắn đi rồi!” Jean quay lại, nét giận dữ còn hằn trên mặt.
“Anh… Đuổi bằng cách nào?” Bạch Lộ hơi choáng.
Jean: “Bằng mặt.”
Bạch Lộ: “Hả?”
Jean lập tức cau mày thật sâu, khóe miệng kéo xuống, làm một gương mặt tức giận hết sức khoa trương, hai tay siết chặt khoe cơ bắp: “Như thế này! Hự a!”
Hulk…?
Bạch Lộ hơi ngửa người ra sau.
Jean: “Thế nào, có dọa được không?”
Bạch Lộ: “Ờ…”
Jean: “Hự a!!”
Bạch Lộ: “… Ừ, dọa được.”
Jean: “Tôi còn nhiều chiêu khác chưa dùng nữa đấy! Như thế này! Hự a~ hự a~”
Vừa nói anh vừa xoay người phô ra cơ bắp: nâng hai bắp tay, ưỡn ngực, lại đến xoay lưng khoe cơ lưng rộng…
Khóe miệng Bạch Lộ co giật, cậu vội giơ tay che chắn, tránh xa ông thần cơ bắp đang áp sát.
Nếu khi nãy còn chút nghi ngờ thì giờ Bạch Lộ đã nhìn rõ.
Con chó vàng này đang cố tình chọc cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thám tử tư: Xin trời cao [khóc ròng] phân biệt trung gian [khóc ròng]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận