Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BẠN TRAI CŨ CỦA ANH THÍCH TÔI HƠN ĐẤY

Chương 2

Ngày cập nhật : 2025-10-09 22:54:17
Chương 2: Thô Mà Tinh

Tình hình chẳng mấy khả quan, chỉ mới nói được hai câu thôi mà đầu óc Bạch Lộ đã bắt đầu choáng váng.

Cậu loạng choạng bám lấy quầy kính nửa hở của quán ăn nhỏ, nghe thấy bên trong lập tức hỗn loạn.

Cánh cửa gỗ nhỏ bên phải cửa sổ bị đẩy mạnh, chủ quán xách theo một cái ghế lao ra, giục cậu mau mau ngồi xuống.

“Làm sao thế này? Cậu bị thương à? Có chỗ nào khó chịu không? Nghe thấy tôi nói gì không?”

“Không ổn không ổn, phải gọi xe cứu thương thôi! Khoan đã, lúc nãy cậu bảo muốn ăn mì, có phải hạ đường huyết rồi không?”

“Cố gắng chịu một chút, tôi lấy nước mật ong cho cậu, thứ này tác dụng nhanh lắm!”

Giọng đối phương dồn dập, mà bộ xử lý trong não Bạch Lộ như bị trục trặc, nửa câu cũng chẳng lọt vào tai.

Vài giây sau, cái đầu đang gục nghiêng của cậu bị ôm chặt cố định trong lòng, một bàn tay to nâng cằm cậu lên, ngay sau đó, dòng nước ngọt ấm áp được rót thẳng vào miệng.

Môi Bạch Lộ hé mở, bản năng cầu sinh thúc giục cậu muốn uống từng ngụm lớn, tiếc là góc nghiêng của cốc có hạn, không thể thoả mãn được.

“Từ từ thôi, đừng uống vội, dễ sặc lắm đấy.” Giọng người kia vang bên tai, dịu dàng dỗ dành.

Bạch Lộ níu lấy chiếc cốc, định tự mình dốc thêm, nhưng sức lực chẳng thắng nổi bàn tay lạ kia. Dù có sốt ruột thế nào cũng buộc phải thuận theo tiết tấu của đối phương.

Đến khi đáy cốc trống trơn, cơ thể Bạch Lộ rốt cuộc cũng như mọc thêm xương cốt, có được chút sức chống đỡ.

“Ngồi vững được không? Tôi đi rót thêm một cốc nữa rồi nấu mì luôn. Đừng lo, cứ ở đây ăn, muốn nghỉ bao lâu cũng được.”

Bạch Lộ khẽ gật đầu, cảm giác người nọ cẩn thận buông lỏng, để cậu dựa vào lưng ghế.

Khi cốc mật ong thứ hai được mang tới, tầm nhìn của Bạch Lộ đã khôi phục.

Chủ quán rất cao, khi cúi xuống thì mái tóc vàng rối bồng phóng đại trước mắt như một mặt trời lông xù.

Có lẽ vì ở quán quá lâu, trên người anh còn vương mùi cà chua nhè nhẹ.

“Cầm chắc được chứ? Không nóng lắm đâu, thấy khó chịu thì uống thêm, mì nấu nhanh lắm, tôi quay lại ngay.” Người đàn ông đặt cốc vào tay cậu, vội vã quay vào trong.

Bạch Lộ hơi ngẩng mắt, qua quầy kính nhìn bóng dáng người đàn ông cúi đầu bận rộn.

Tiếng bật lửa ngắn ngủi, sau vài tiếng tách tách giòn tan, ngọn lửa bùng lên phập phồng.

Nước nhanh chóng sôi sục, người đàn ông cho mì Ý vào nồi, thành thạo dùng đôi đũa nhôm dài đảo sợi mì, vài lọn tóc rũ trước trán đung đưa theo nhịp xoay của cổ tay.

Lúc này, Bạch Lộ không còn khát đường đến phát cuồng như trước nữa, cậu chỉ ôm chiếc cốc vào ngực, để hương thơm ngọt của mật ong lượn lờ quanh mặt.

Chẳng bao lâu, mì chín, được vớt ra đĩa lấp lánh ánh nước, người đàn ông mở nắp hộp sốt thịt, múc từng thìa sốt đỏ au rưới lên trên.


[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-c-c-a-anh-th-ch-t-i-h-n-y&chuong=2]


Đó là sốt cà chua thịt bằm, miếng thịt mềm vụn, quện dính hấp dẫn. Chưa kịp mang ra, hương chua ngọt đã khiến miệng Bạch Lộ ứa nước bọt.

Vừa nãy, chính mùi hương này đã lôi kéo cậu tới.

Khi nấu ăn, người đàn ông vững vàng gọn gàng, nhưng lúc bưng ra, anh lại lóng ngóng vụng về.

Trong quán không có bàn ăn, đối phương bèn dọn tạm một cái bàn làm việc, bất chấp trên đó có gì, hết thảy đều bị quét sang một bên, dọn sạch rồi kẹp bàn dưới nách, tay kia bưng đĩa mì, đạp cửa đi thẳng ra ngoài.

Tiếng động không nhỏ chút nào.

Đừng nhìn vẻ ngoài của anh thô ráp, chứ tâm tư lại rất tỉ mỉ, sắp xếp bàn ăn đơn giản cho cậu thôi nhưng vẫn còn nhớ cả dao nĩa và khăn giấy.

Bạch Lộ muốn giữ phép tắc trên bàn ăn, nhưng tối nay e rằng dáng ăn uống của mình khó mà đẹp được.

Cậu rất thích mì Ý, ở trong nước mỗi lần vào nhà hàng Tây đều gọi, sốt cà chua bò bằm lại càng là món tủ.

“Cảm ơn.” Bạch Lộ cầm dĩa và thìa lên.

Mới ăn ngụm đầu tiên, trong đầu đã pháo hoa rợp trời.

Nuốt xuống xong, cánh hoa, ruy băng, cả thiên thần bé xíu trần truồng cũng đồng loạt xoay vòng bay múa.

Ngon quá!

Bạch Lộ không phải chuyên gia ẩm thực, cậu chẳng thể đưa ra những lời nhận xét văn vẻ lãng mạn.

Nhưng cậu cảm thấy, nếu tấm biển treo ngoài quán kia không thêm chữ “Finest” trước từ “Delicacy” thì đúng là quá khiêm tốn.

Chẳng lẽ do mình đói quá sao? Sao lại thấy món này ngon hơn cả những bữa từng ăn ở nhà hàng Michelin…

Bụng được lấp đầy, đầu óc đã khôi phục bình thường, nhưng tay thì chẳng chịu nghe lời, cứ mải miết đưa mì vào miệng.

Mãi đến khi ăn hết nửa đĩa, lý trí mới miễn cưỡng áp chế được cơn thèm.

Bạch Lộ kéo khăn giấy lau khóe môi, chuẩn bị chính thức cảm ơn chủ quán, ngẩng đầu lên thì lại bị ánh mắt nóng bỏng kia dọa giật mình.

“Ngon chứ?” Chủ quán ngồi dựa hờ trên tấm bảng hiệu, hai chân dài trong quần jeans nhạt hơi co, hai tay chống gối, mỉm cười nhìn chằm chằm vào cậu: “Đây là công thức bí truyền tôi tự nghĩ ra đấy, hề hề, khác hẳn chỗ khác nhé~”

Nghe kìa, cái điệu hãnh diện ấy như muốn viết hẳn chữ “khen tôi đi” lên mặt.

“Rất ngon.” Khóe môi Bạch Lộ khẽ cong, chẳng kìm được lại thêm một câu: “Cực kỳ xuất sắc.”

Được khen thẳng thắn như thế, đối phương ngược lại còn lúng túng, gãi gãi đầu, làm mái tóc vàng vốn xù lại càng xù hơn.

Ánh đèn trong tiệm hắt chéo tới, rọi gương mặt anh sáng tối xen lẫn, hệt pho tượng thạch cao khiến sinh viên mỹ thuật phải vây quanh vẽ.

Thừa nhận công bằng, người đàn ông này quả thật anh tuấn: anh có đường nét điển hình của Âu châu, ngũ quan sâu thẳm, đôi mắt xanh biếc, cười lên bên má phải còn lõm thành lúm đồng tiền, trông vô cùng thân thiện.

Chiều cao cũng chẳng thấp, chỉ ngồi xuề xòa vậy thôi mà đã cao hơn Bạch Lộ cả khúc, ước chừng hơn một mét chín. Trên người chỉ là chiếc áo phông đơn giản nhưng bị cơ bắp rắn chắc chống lên, cực kỳ vững chãi.

Trẻ trung, sảng khoái, lại nhiệt tình.

“Vừa rồi tôi thấy không khỏe, cảm ơn anh đã giúp đỡ.” Bạch Lộ gật đầu lịch sự, móc từ túi ra năm trăm đô đặt lên bàn.

Nụ cười của ông chủ tóc vàng chợt khựng lại, anh vội vàng nhảy xuống khỏi tấm bảng: “Không, không, tôi mời cậu ăn, không cần thế đâu.”

“Xin hãy để tôi bày tỏ lòng cảm kích.” Bạch Lộ chỉ nghĩ đối phương khách sáo.

Hiếm thấy tóc vàng nhíu mày, cả gương mặt nhăn lại một chỗ.

Bạch Lộ thu lại ánh nhìn, ăn nốt chỗ mì còn thừa.

Cậu không quen nợ ai điều gì, mọi việc đều muốn xử lý rõ ràng.

Đặc biệt là nhân tình.

Thấy Bạch Lộ kiên quyết, ông chủ tóc vàng tiu nghỉu. Đến lúc cậu định đứng lên, anh mới gượng gạo mở miệng: “Vậy… Vậy thì coi như cậu nạp tiền trước, sau này đến đây cứ thoải mái ăn. Quán tôi có nhiều loại mì lắm: sốt cà chua bò bằm, cà chua hạt dẻ cười tôm sú, nấm kem tiêu đen, rồi còn thịt xông khói tỏi thơm nữa. Nguyên liệu chuẩn bị đầy đủ cả, hương vị đều tuyệt lắm.”

Một tràng tuôn ra bất ngờ, động tác của anh càng nhanh, cánh tay dài thò vào quầy kính nửa hở, lạch cạch mở toang cả bốn chiếc hũ to bên trong.

Lúc này bụng Bạch Lộ đã no nê, thấy đống nguyên liệu kia chẳng còn thèm thuồng, chỉ thấy mắt tối sầm.

Cậu rút điện thoại xem, phát hiện đã hơn mười giờ.

Ở một trấn nhỏ già hóa nghiêm trọng thế này, lại nằm tận nơi hẻo lánh, giờ giấc thế này, vậy mà tóc vàng kia vẫn còn bốn hũ đầy ắp.

Trong tiết trời hiện tại, sốt để qua đêm chắc chắn hỏng. Có mang bỏ tủ đông để hôm sau bán tiếp cũng tạm, nhưng nhìn anh rõ ràng chẳng phải loại tham lam đó, e rằng sẽ bỏ hết.

Sắc mặt Bạch Lộ chậm lại, trong đầu tính toán lách tách, chưa mấy chốc đã ước lượng ra chi phí nguyên liệu.

Nói sốt nghe văn vẻ, thực chất là ném tiền xuống nước.

Ông chủ tóc vàng chẳng biết cậu nghĩ gì, chỉ tưởng Bạch Lộ có hứng thú với nguyên liệu, lập tức cầm thìa gỗ múc từng loại ra giới thiệu.

“Thịt cà chua này mềm nhuyễn, phối với thịt bò Wagyu M5 băm nhỏ, phải hầm bốn tiếng liền mới khiến hương thịt hòa vào sốt cà. Gia vị dùng muối biển Sicilia…”

“Hạt dẻ cười nhập từ Iran… tôm đỏ Tây Ban Nha vừa cập cảng trong ngày…”

“Tiêu Kampot Malaysia…”

Đường huyết Bạch Lộ thì lên rồi, nhưng huyết áp cũng phừng phừng theo.

Cậu cắt ngang bài thuyết trình sục sôi kia, ném ra câu hỏi linh hồn: “Anh bán một suất, giá bao nhiêu?”

“Không đắt đâu, bảy đô la.” Tóc vàng chỉ vào bảng giá dán trên kính, cười rạng rỡ.

Môi Bạch Lộ mím thành một đường thẳng, rơi vào trầm mặc thật lâu, thật lâu.

Cậu quả thực là... Mở mang tầm mắt rồi.



Mori Kogoro: [Trời đất chứng giám, ông chủ! Số điện thoại của ngài thật sự không phải tôi tiết lộ cho vị kia đâu!]

Mori Kogoro: [Thủ đoạn của vị kia ngài còn không rõ sao? Người giỏi vây quanh nhiều như thế, đến lượt tôi chen vào chắc?]

Mori Kogoro: [Tôi thừa nhận, tôi thích tiền, nhưng quân tử yêu tài phải lấy đúng đạo, dù tham đến đâu cũng không thể phá hỏng quy củ, đúng không?]

Mori Kogoro: [Ăn hai đầu thì tôi còn ra gì nữa? Dù cho ngài cho tôi hai lá gan tôi cũng chẳng dám đâu! Nếu chuyện này mà truyền ra ngoài, tôi còn sống nổi không?]

...

Trên LINE, vị thám tử tư mà Bạch Lộ thuê nhiều năm ở thủ đô liều mạng giải thích, thề sống chết rằng mình không hề ngả theo Nam Nghiên Chu.

“Vị kia” là mật hiệu riêng của thám tử tư dùng để chỉ Nam Nghiên Chu. Tên đó quá trơn tuột, hắn ta sợ viết thẳng ba chữ kia ra sẽ khiến ông chủ không vui.

Bạch Lộ vừa lướt mắt một hàng mười chữ, vừa cầm hũ mật ong nhỏ trên tay thong thả đi vào bếp.

Thứ này vốn do chủ quán ép nhét cho trước khi rời đi, nói rằng trong nhà cứ nên để vài món dùng khi cần, cho an toàn.

“À phải, tôi tên là Jean, Jean Brook, bình thường chẳng có việc gì thì đều ở tiệm, cơ bản là mở cửa từ mười một giờ trưa đến nửa đêm mười hai giờ! Đây là danh thiếp của tôi, trên đó có số điện thoại, có thể đặt đồ mang về… Tôi giao hàng nhanh lắm, không chậm trễ đâu!”

Ông chủ tóc vàng rất thích nói chuyện, giọng nói lải nhải của anh về đến tận nhà mà vẫn còn văng vẳng bên tai.

“Trong quán chỉ có một người, còn bày đặt giao đồ ăn gì chứ.” Bạch Lộ đặt hũ mật ong vào chiếc tủ đồ trống trơn, nhưng lúc sắp khép cửa tủ lại đổi ý, quay tay đặt nó lên bàn bếp.

Như vậy dùng sẽ tiện hơn.

Thám tử tư sau khi bày tỏ xong lòng trung thành lại báo cáo tình hình bất động sản mà Bạch Lộ còn giữ ở thủ đô. Nếu muốn bán hết thì phải cần thời gian, ước chừng ít nhất cũng phải nửa năm.

Các nghiệp vụ trong nước, Bạch Lộ chưa hề buông cho người khác quản lý. Dù là trợ lý hay luật sư, sau khi cậu rời đi đều có khả năng bị Nam Nghiên Chu thu mua.

Lăn lộn trong thương trường ở thủ đô sáu năm, người mà cậu thật sự tin cậy, cũng chỉ có một.

Người này tuy tham, nhưng vẫn còn có giới hạn.

Bạch Lộ rút từ trong túi ra tấm danh thiếp của chủ quán, chăm chú nhìn thông tin trên đó.

Tên, địa chỉ, số điện thoại, còn có cả LINE ID.

Sao không giới thiệu tên quán và món ăn nhỉ?

Mori Kogoro: [À đúng rồi, hôm nay công ty có xe cảnh sát với xe cứu thương tới.]

Mori Kogoro: [Một cựu nhân viên bị sa thải có phần cực đoan đã mang dao đến.]

Mori Kogoro: [Vị kia… Hình như vào phòng phẫu thuật rồi.]

Ngón cái Bạch Lộ khẽ siết, tấm danh thiếp trong lòng bàn tay bỗng chốc gãy vụn.

Mảnh giấy mỏng manh bị vò nát, quăn queo biến dạng, mép giấy dần dần xơ xác, cuối cùng bị nén thành một cục chặt cứng.

Bạch Lộ ném thẳng cục giấy vụn vào thùng rác.

[Tôi không quan tâm mấy chuyện này]

Tác giả có lời muốn nói:

Tối hôm đó, một con chó vàng bự trừng mắt nhìn chằm chằm vào điện thoại [đầu chó].

Bình Luận

0 Thảo luận