5
Tôi không trả lời, đúng lúc ấy điện thoại bên cạnh lại đổ chuông.
Ban đầu tôi cũng chẳng định bắt máy, nhưng nghĩ có thể là Tiểu Nhạc gọi, nên vẫn nhấn nút nghe.
Đầu dây bên kia vang lên giọng phát thanh viên chuyên nghiệp: “Xin lỗi quý khách, do thời tiết giá rét nghiêm trọng, chuyến bay sáng mai của cô đã bị hủy và được đổi sang sáng ba ngày sau.”
Phó Từ lập tức nghiêm mặt, giật lấy điện thoại trong tay tôi, kinh ngạc nhìn tôi chằm chằm.
“Chuyến bay? Đổi vé? Ý là sao?”
“Em định đi sao, Vi Vi?”
Tôi giật lại điện thoại, cười khẩy một tiếng: “Sao? Không nỡ à?”
Phó Từ cố bước lại gần định ôm tôi, còn tôi chỉ nhạt nhẽo lùi về sau vài bước, giữ khoảng cách.
“Sao đang yên đang lành lại muốn bỏ đi?”
“Là do anh đối xử chưa đủ tốt à?”
“Hay là vì chuyện hôm qua, em vẫn còn giận?”
Tôi lại giơ tay sờ lên chỗ tối qua bị anh ta tát.
Mặt không còn đau nữa, chỉ là tim… lại bắt đầu nhói.
“Không giận nữa đâu, chỉ là thấy xót cho món quà đắt tiền anh mua cho em thôi.”
Phó Từ thở dài một hơi, như trút được gánh nặng, tựa lưng vào bếp: “Đừng tiếc, đáng bao nhiêu tiền đâu. Nếu em thích, đợi đợt sau siêu thị giảm giá anh lại mua cho.”
Sao anh ta không nhớ nổi hộp mỹ phẩm mười nghìn tặng cho Lâm Tiêu nhỉ?
Trên sofa, Lâm Tiêu đang dỗi, thấy chúng tôi nói chuyện lâu quá, bèn nóng nảy gào lên: “Anh Phó Từ, anh không nghe thấy à?”
“Em muốn ăn sườn xào chua ngọt cơ mà!”
Phó Từ tức tối quay về phòng khách, sắc mặt âm trầm nhìn cô ta: “La gì mà to thế?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-b-o-t-i-ch-x-ng-d-ng-tu-p-kem-d-ng-tay-gi-hai-t&chuong=3]
Anh có điếc đâu.”
“Muốn ăn thì tự về nhà mà nấu, Vi Vi không phải bảo mẫu của em, chẳng có nghĩa vụ phải nấu ăn cho em.”
Thái độ đột ngột thay đổi khiến Lâm Tiêu ch.ết lặng tại chỗ, uất ức bật khóc: “Anh Phó Từ, em đâu có làm sai chuyện gì… sao anh lại nạt em chứ?”
“Nếu anh không thích em nữa thì em đi là được chứ gì…”
Lâm Tiêu chậm rãi đứng dậy, đứng bên bàn trà, lén quan sát phản ứng của Phó Từ.
Nhưng người đàn ông kia dường như đã quyết tâm không quan tâm đến cô ta nữa, nên mấy trò mèo của Lâm Tiêu cũng không khuấy động được lòng anh ta.
Cô ta đi được ba bước quay đầu lại một lần, nhưng Phó Từ vẫn đứng im tại chỗ.
Cuối cùng, Lâm Tiêu đành mở cửa, bước ra ngoài.
“Anh Phó Từ, anh sẽ hối hận đấy!”
Nói xong liền rầm một tiếng đóng cửa lại.
Căn nhà lập tức chìm vào yên tĩnh.
Còn tôi thì cũng chẳng còn tâm trạng để nấu nướng.
Phó Từ ngồi bệt xuống ghế sofa, mỏi mệt day day huyệt thái dương hết lần này tới lần khác.
Tôi cởi tạp dề, quay trở về phòng ngủ.
Trên bàn trang điểm vẫn đặt nguyên lọ mỹ phẩm rẻ tiền ấy.
Chính là "tình yêu" đầy ắp của Phó Từ dành cho tôi.
Phó Từ lặng lẽ bước vào phòng, khép cửa lại, rồi nhẹ giọng nói với tôi: “Xin lỗi em, Vi Vi, chuyện hôm qua anh không nên đánh em.”
“Chỉ là lúc đó anh nóng nảy quá nên mới mắc sai lầm.”
“Đừng chấp anh nữa nhé.”
Nói rồi, anh ta quay người đến bàn trang điểm, cầm lấy tuýp kem dưỡng tay, bước tới chỗ tôi: “Em nhìn xem, tay nứt nẻ đến mức nào rồi?”
“Mua về mà không dùng, phí lắm đấy.”
Phó Từ tự nói tự làm, mở nắp, bóp ra ít chất kem sền sệt.
Tôi liền rụt tay lại, giấu ra sau lưng, bật cười lạnh: “Lúc mua anh không nhìn à? Hạn sử dụng hết rồi đấy.”
Phó Từ giật mình, cúi đầu nhìn hạn sử dụng in trên tuýp kem.
Ngay lập tức, vành tai anh ta đỏ ửng cả lên, rồi vội vàng ném tuýp kem vào thùng rác.
“Em xem anh này, chỉ lo em vui nên quên cả hạn dùng.”
“Không sao, mai anh mua loại khác cho em.”
6
Đêm xuống, Phó Từ nằm bên cạnh tôi, hết lần này đến lần khác xin lỗi, vẫn không biết mệt mỏi mà nhắc lại những chuyện thú vị khi chúng tôi mới quen nhau.
Thì ra anh ta cũng còn nhớ rằng chúng tôi từng hạnh phúc.
Đây là năm thứ ba tôi bên anh ta.
Chúng tôi từng giống như bao cặp đôi khác, cũng từng mơ ước về một tương lai tươi đẹp.
Khi công việc bắt đầu khởi sắc, Phó Từ đề xuất muốn tự mình lập công ty, nhưng vì không có sự hậu thuẫn từ gia đình nên tôi vẫn luôn âm thầm lấy ra toàn bộ tiền tiết kiệm mấy năm nay.
Ngày công ty niêm yết, anh ta từ chối mọi buổi tiệc tùng chỉ để về nhà đầu tiên chia sẻ niềm vui với tôi.
Anh ôm tôi vào lòng, nói ra những lời khiến người ta đỏ mặt tim đập: "Vi Vi, anh hứa với em, đợi mọi thứ ổn định rồi, anh sẽ cưới em."
"Đến lúc đó sinh mấy đứa con thì tốt nhỉ?"
"Hai đứa đi, tốt nhất là hai bé gái, như vậy anh có thể bảo vệ ba mẹ con em."
Phó Từ nói đến rưng rưng nước mắt, lúc ấy tôi mới cảm thấy mình không nhìn nhầm người.
Sinh nhật năm đầu tiên, anh thuê trọn cả một khách sạn, chỉ để tổ chức cho tôi một buổi lễ không bao giờ quên được.
Năm thứ hai, công việc ngày càng bận rộn, nhưng anh vẫn tranh thủ thời gian giữa bộn bề, mua bánh kem, cũng chuẩn bị quà.
Dù không còn mãnh liệt như trước, nhưng những ngày tháng bình dị ấy cũng đủ khiến tôi cảm thấy được an ủi.
Thoắt cái sang năm thứ ba, công ty có một trợ lý mới, chính là bạch nguyệt quang thời còn đi học của Phó Từ.
Anh ta bắt đầu thay đổi. Trước kia luôn tranh thủ đi sớm về muộn chỉ để đưa đón tôi đi làm cùng nhau.
Nhưng sau này, anh ta luôn "bận", bận đến mức không có thời gian gọi cho tôi một cuộc điện thoại.
Sinh nhật lại đến, tôi chưa từng đòi hỏi quà cáp phải xa hoa đến đâu.
Chỉ hy vọng trong lòng anh còn nhớ đến tôi một chút là đủ rồi.
Nhưng thật khéo làm sao, Phó Từ lại nói với tôi rằng sinh nhật của Lâm Tiêu cũng trùng với ngày sinh nhật tôi.
Và thế là tất cả sự quan tâm từng thuộc về tôi bỗng chốc đều dành hết cho Lâm Tiêu.
Mấy năm nay, Lâm Tiêu bỏ không ít tiền lên mặt chỉ để giữ lại gương mặt tươi trẻ kia.
Nhìn cô ta bây giờ, tôi lại như thấy hình ảnh chính mình thuở mới yêu Phó Từ.
Nếu không vì Phó Từ, không vì công ty, tôi cũng chỉ là một cô gái vô ưu vô lo, ăn no ngủ kỹ, không phải phiền lòng điều gì.
Vì thế, vào ngày sinh nhật tôi, lúc anh ta đi siêu thị tiện tay mua một tuýp kem dưỡng tay hết hạn, thì đó chính là món quà dành cho tôi.
Nếu ngay từ đầu anh ta đừng đối xử với tôi quá tốt thì khi thay đổi, có lẽ tôi cũng không thấy đau lòng đến vậy.
Mà chuyện kết hôn từng nhắc đến không biết bao lần, sau này anh ta cũng dứt khoát không hề nhắc lại nữa.
Lúc ấy tôi biết rồi, tôi và anh ta, đã không còn đi tiếp được nữa.
...
Điện thoại đột ngột vang lên, kéo tôi về thực tại, cũng cắt ngang mọi lời Phó Từ còn đang định nói.
Anh ta thoáng lúng túng, nhưng vẫn cầm điện thoại lên.
Là Lâm Tiêu gọi đến.
Lúc rời đi cô ta từng để lại lời cảnh cáo với Phó Từ, giờ chắc lại nghĩ ra cách gì để níu kéo anh ta về.
“Anh Phó Từ, cứu em với, em sợ quá…”
“Có mấy gã đàn ông đi theo em cả một đoạn rồi, em hết đường rồi…”
“Nếu anh không đến, có lẽ mai sẽ chẳng còn thấy em nữa đâu…”
Phó Từ siết chặt điện thoại, lông mày nhíu cao.
Anh ta chậm rãi nhìn về phía tôi.
“Vi Vi…”
“Đi đi, em sẽ không trách anh đâu.”
Có được câu trả lời, Phó Từ mới cất điện thoại, nhanh chóng mặc quần áo rồi bước xuống giường.
Lúc ra cửa, anh ta ngoái đầu nhìn tôi, thở dài.
“Anh hứa, đây sẽ là lần cuối.”
“Ngày mai anh sẽ đưa em đi chọn lại quà sinh nhật.”
“Ở nhà ngoan ngoãn đợi anh nhé.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận