3
Gió tuyết thê lương, men rượu giữa trán tôi bị cơn gió lạnh quét qua, lập tức tỉnh táo lại.
Phó Từ sải bước đuổi theo, rồi không nói không rằng nhét tôi vào trong xe.
Xe khởi động, nhưng hướng đi lại không phải về nhà.
Tôi nghi hoặc lên tiếng hỏi: "Anh định đưa em đi đâu?"
Phó Từ liếc tôi qua gương chiếu hậu, lạnh lùng nói: "Toàn thân đỏ như mông khỉ rồi, không tới bệnh viện thì đi đâu?"
Tôi bật cười gượng gạo hai tiếng, có lẽ là nhớ lại chuyện lần trước, Phó Từ cảm thấy áy náy nên mới chịu đưa tôi đi bệnh viện.
Nhưng xe mới chạy được hơn hai cây số.
Bluetooth trên xe đột ngột vang lên.
Điện thoại Phó Từ đang kết nối với hệ thống xe, chưa kịp nhấn nút nghe thì đã tự động bắt máy.
Giọng điệu mềm mại của Lâm Tiêu lập tức vang khắp khoang xe nhỏ hẹp: "Anh Phó Từ ơi, em xuống nhà mua đồ bị trẹo chân rồi..."
"Anh có thể đưa em đến bệnh viện được không, bên ngoài lại đang có tuyết, em lạnh đến sắp tê cứng hết cả người rồi..."
Tay Phó Từ siết chặt vô lăng hơn, không biểu cảm gì mà dừng xe lại bên vệ đường.
"Em tự xuống xe tỉnh táo lại đi, gió lạnh còn hiệu quả hơn thuốc đấy."
"Nếu không phải vì đến đón em thì từ đầu anh đã ở cạnh Tiêu Tiêu, cô ấy căn bản sẽ không bị ngã."
Giọng Phó Từ mỗi lúc một xa, đến mức tôi cũng không nghe rõ mấy câu cuối cùng anh ta lẩm bẩm là gì.
Bên ngoài thời tiết quả thật rất lạnh nhưng vẫn không lạnh bằng trong lòng tôi.
Có lẽ mọi chuyện bây giờ đều là cái giá mà tôi tự chuốc lấy.
Khi tôi tới được phòng cấp cứu thì Phó Từ đã dìu Lâm Tiêu vào viện.
Lớp tuyết dày trên người tôi bắt đầu tan chảy, thấm ướt chiếc áo khoác lông vũ mỏng manh.
Phó Từ ngồi xổm kiểm tra cổ chân cho Lâm Tiêu, ánh mắt đầy lo lắng đã nói lên tất cả.
Lâm Tiêu là người phát hiện ra tôi trước, cô ta làm ra vẻ ấm ức mà nói: "Chẳng phải là chị Vi Vi sao? Sao chị cũng đến bệnh viện vậy?"
Phó Từ vẫn ngồi yên tại chỗ, không nhìn tôi, chỉ trầm giọng đáp: "Uống rượu rồi, đầu óc không tỉnh táo, khỏi để ý."
Lông mày Lâm Tiêu khẽ nhướng, chẳng còn chút dáng vẻ yếu đuối như ban nãy.
"Chị ấy chẳng phải là đang chơi trò ‘lạt mềm buộc chặt’ sao? Biết rõ mình không uống được rượu mà vẫn uống, chẳng phải là muốn lấy lòng anh thôi à?"
Tôi chậm rãi tiến lên, nhìn người đàn ông trước mắt đang tận tình chăm sóc cho người khác, cất tiếng: "Cô ta chỉ là cấp dưới của anh, không phải vợ anh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-trai-b-o-t-i-ch-x-ng-d-ng-tu-p-kem-d-ng-tay-gi-hai-t&chuong=2]
Hai người như vậy chẳng phải quá mức thân mật rồi sao?"
"Hay là sau lưng tôi, hai người đã làm những chuyện không tiện nói ra rồi?"
Động tác của Phó Từ lập tức khựng lại, sau đó anh ta bật dậy, trừng mắt nhìn tôi.
Ngay sau đó, một cái tát giáng thẳng lên khuôn mặt vốn đang nóng rát của tôi.
"Giữa anh và Tiêu Tiêu trong sáng rõ ràng, không có mấy chuyện dơ bẩn mà em nghĩ đâu."
"Cô ấy mới chỉ là một cô gái hai mươi mấy tuổi, anh không cho phép em bôi nhọ cô ấy như vậy."
Thấy chưa, cuối cùng anh ta cũng vì một người con gái khác mà ra tay đánh tôi.
Tôi đưa tay ôm lấy má đang sưng đỏ, ánh mắt đầy thất vọng nhìn anh ta.
"Phó Từ, chúng ta chia tay đi."
"Xem ra, anh cũng chẳng cần tôi nữa rồi."
Phó Từ từ từ thu tay lại, sát khí trong mắt anh ta cũng vơi đi đôi phần.
"Em nói gì cơ? Chỉ vì anh tát em một cái, mà muốn chia tay?"
4
Thì ra, từ đầu đến cuối Phó Từ chưa từng nhận ra lỗi sai của mình, anh ta không cho rằng việc bản thân quá thân thiết với Lâm Tiêu là điều gì sai trái.
Anh ta cũng chưa bao giờ quan tâm, vì Lâm Tiêu mà anh ta đã gây ra cho tôi bao nhiêu tổn thương.
Mọi thứ đều đã thay đổi, chỉ là anh ta vẫn coi như không có gì.
Ngay lúc ấy, Lâm Tiêu ở bên cạnh cố tình ho khan vài tiếng, rõ ràng là muốn thu hút sự chú ý của Phó Từ.
Thấy anh ta không phản ứng, Lâm Tiêu lập tức khóc òa lên.
“Xin lỗi anh Phó Từ, là do em không tốt, nếu anh không đến mừng sinh nhật với em thì chị Vi Vi cũng sẽ không giận đâu.”
“Tất cả là lỗi của em, là lỗi của em…”
Nói xong, cô ta lập tức nhảy xuống giường, tập tễnh chạy ra ngoài.
Phó Từ nhìn bóng dáng Lâm Tiêu chạy đi, rồi lại quay sang nhìn tôi đang thất vọng tràn trề.
Cuối cùng, anh ta vẫn chọn đuổi theo Lâm Tiêu.
Trước khi rời đi, anh ta nói với tôi: “Cứ đợi ở bệnh viện đi, anh đưa Tiêu Tiêu về nhà rồi quay lại đón em.”
Chờ đến tận hừng đông, Phó Từ vẫn không quay lại, mà tôi cũng chẳng phải đợi anh ta làm gì nữa.
Rời khỏi bệnh viện, tôi đi thẳng đến công ty.
Khi quay lại văn phòng, tôi cố gắng tìm bóng dáng quen thuộc ấy nhưng chỗ ngồi trống trơn, chẳng còn dấu vết nào của Tiểu Nhạc.
Chiếc cốc thủy tinh đặt cạnh máy nước vẫn còn nằm im nơi đó.
Đó là quà tôi tặng cô ấy, vậy mà cô không mang theo, có lẽ cô ấy hận tôi cũng phải.
Các đồng nghiệp lần lượt bước vào văn phòng, tôi mới biết được một chuyện.
Tối qua sau khi rời khỏi quán, Tiểu Nhạc đã gọi điện thẳng cho lãnh đạo để báo nghỉ việc.
Cô ấy thậm chí không đến công ty một lần cuối, chắc là không muốn gặp tôi.
Cảm giác áy náy trong lòng như bị phóng đại gấp trăm lần, cả ngày hôm đó tôi sống như người mất hồn.
Tôi thử gọi cho cô ấy nhưng không ai nghe máy.
Tôi cũng nhắn tin nhưng phát hiện ra mình đã bị chặn.
Tiểu Nhạc là một trong số ít người bạn của tôi ở chỗ làm, dù biết rõ Phó Từ là kiểu người rạch ròi ranh giới, cô ấy vẫn tình nguyện làm bạn với tôi.
Còn tôi thì đã phụ lòng cô ấy.
Cứ như thể thành phố này chẳng còn điều gì níu giữ tôi nữa.
Nên sau khi tan làm, tôi cũng nộp đơn xin nghỉ việc.
Ở bên Phó Từ ba năm, để tránh điều tiếng, tôi vẫn cố chấp làm một nhân viên nhỏ ở công ty khác.
Chính điều đó mới tạo cơ hội cho Lâm Tiêu chen chân vào.
Có lẽ, nếu một người thật sự muốn phản bội thì dù có kè kè bên anh ta suốt hai mươi bốn giờ, anh ta vẫn có thể lén lút vụng trộm lúc đi vệ sinh.
Về đến nhà, Phó Từ vẫn chưa quay lại, tôi ngồi trên ghế sofa, đặt mua vé máy bay sáng sớm hôm sau.
Nghĩ đến chuyện sắp rời xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bình yên chưa từng có.
Chiếc bánh kem trong tủ lạnh vẫn còn nguyên vẹn, tôi lấy nó ra, đặt sang một bên.
Sau đó lấy từ ngăn đông vài khúc sườn và ít thịt nạc.
Đến được với nhau đã chẳng dễ dàng thì chia tay cũng không nên qua loa.
Coi như là bữa tiệc chia tay đi.
Phó Từ trở về, phía sau lại dẫn theo Lâm Tiêu đang tập tễnh bước vào.
Cô ta vừa nhảy nhót bước vào bếp, vừa nhìn tôi: “Chị Vi Vi, chị đang nấu gì ngon thế?”
“Em muốn ăn sườn xào chua ngọt, chị làm cho em được không?”
Tôi ngẩng đầu nhìn cô ta, khuôn mặt căng mọng collagen đúng kiểu mà Phó Từ yêu thích.
“Xin lỗi, tôi thích ăn sườn hầm thanh đạm.”
“Muốn ăn gì thì tự đi mà nấu.”
Lâm Tiêu bị tôi chặn họng, bèn dựa vào khung cửa, quay đầu nhìn Phó Từ.
“Anh Phó Từ, nhưng em chỉ muốn ăn sườn xào chua ngọt thôi mà~”
Chỉ một câu vô cùng đơn giản, Phó Từ đã nổi trận lôi đình, chạy thẳng vào bếp, đổ hết nồi nước tôi đang hầm.
“Em không nghe thấy à? Tiêu Tiêu muốn ăn sườn xào chua ngọt, em không thể vì cô ấy mà đổi khẩu vị một lần sao?”
“Hơn nữa, sườn hầm của em nấu thật sự khó nuốt.”
Cái tát tối qua tôi còn nhớ rõ mồn một, thế mà Phó Từ dường như đã quên sạch, không một câu xin lỗi.
Vẫn là vì Lâm Tiêu mà giận cá chém thớt với tôi.
Cũng may, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để rời đi.
“Không sao, sau này anh cũng đâu còn cơ hội ăn nữa.”
Phó Từ vịn vào bếp, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Ý em là gì?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận