Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

BÀ NỘI BỊ BẠO LỰC MẠNG

Chương 8

Ngày cập nhật : 2025-09-09 00:01:38
Ngày hôm đó, khách hàng đặc biệt đông. Phần lớn đều đến vì đã xem tin tức. Hai chậu bánh bà chuẩn bị bán hết sạch chỉ trong buổi sáng.
Buổi trưa, tôi đến tìm bà thì được cô bán trái cây cạnh đó kể lại rằng: “Hôm nay đông lắm, cả một hàng dài chờ mua bánh, nhưng cái đám trước đây phá sạp nhà em thì chẳng thấy bóng dáng ai, cũng chẳng có ai xin lỗi.”
“Miệng thì nói thay trời hành đạo, nhưng hành vi chẳng khác gì bọn lưu manh!” Cô bán trái cây tức tối nói: “Biết mình sai mà ngay cả xin lỗi cũng không dám. Đúng là không bằng đứa trẻ ba tuổi!”
Tôi chỉ vào camera giám sát ở cổng chợ, an ủi: “Biết đâu họ cũng bị cảnh sát gọi đi điều tra rồi.”
“Vậy thì tốt! Mấy người đó chẳng ai ra gì!”
Cô bán trái cây vừa thu dọn quầy hàng vừa lẩm bẩm, rồi đột nhiên ngạc nhiên thốt lên: “Là cô ta đúng không?”
Giọng cô ấy khá to, khiến tôi bất giác quay lại.
Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy một cô gái đang đứng cách đó không xa, ánh mắt đầy hận thù hướng về tôi.
So với trong video, cô ta trông còn xinh đẹp hơn, nhưng thần sắc mệt mỏi, rõ ràng đã không ngủ ngon trong nhiều ngày.
Đúng là lời đồn "người trong cuộc tiết lộ" không đáng tin. Cô ta vẫn đang tự do ngoài kia.
Mỹ Vân tiến đến gần tôi, đôi mắt đầy độc ác nhìn chằm chằm.
“Tao mất hơn năm năm lăn lộn để xây dựng tài khoản của mình, thế mà mày chỉ cần một buổi livestream đã phá hủy tất cả! Mày đúng là đồ ranh con không cha không mẹ, mày lấy tư cách gì chứ?”
Giọng cô ta khàn đục, chẳng còn chút ngọt ngào nào như trước, nhưng nghe có vẻ dễ chịu hơn hẳn.

8
Tôi lạnh lùng đáp: “Dựa vào việc tôi không thẹn với lòng. Còn cô, cái gọi là thành công của cô là đạp lên công sức của những người bình thường như tôi mà có được.”
“Hah! Thế giới này vốn là kẻ mạnh ăn thịt kẻ yếu!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-i-b-b-o-l-c-m-ng&chuong=8]

Mày không có năng lực, thì đáng bị tao chà đạp mà thôi!”
Tôi lắc đầu: “Cô nghĩ tôi yếu nên cô muốn chà đạp. Nhưng cô mạnh đến mức nào? Giờ đây, không phải cũng có người khác chà đạp lên cô sao?”
Dù rất nhiều tài khoản giả mạo nhà báo đã bị khóa, nhưng các trang mạng xã hội vẫn đang ồn ào chế giễu Mỹ Vân, cố gắng hút lấy từng chút sự chú ý từ vụ bê bối của cô ta.
“Ha…”
Cô ta cười lạnh, ánh mắt lóe lên vẻ điên cuồng: “Tao không sống tốt, thì mày cũng đừng mong sống yên ổn! Mày sắp thi đại học đúng không? Tao bây giờ chẳng còn gì, nhưng tao sẽ…”
Đột nhiên, bà tôi bước đến, tay xách một chiếc túi ni lông.
“Bà nội!”
Tôi giật mình, lo lắng Mỹ Vân trong cơn điên cuồng sẽ làm hại bà, vội vàng che chắn cho bà.
Mỹ Vân nhíu mày nhìn bà, hỏi: “Bà định làm gì?”
Bà cười hiền, đưa chiếc túi trong tay về phía cô ta: “Cô gái, ăn bánh ú đi… Tôi định nói từ lần trước rồi, chẳng có chuyện gì là không thể vượt qua. Ăn một cái bánh ngọt đi.”
Mỹ Vân sững người.
Thấy cô ta không phản ứng, bà liền nhét chiếc túi vào tay cô ta.
“Ăn đi, tôi mời cô.”
Bà vẫn giữ nụ cười hiền hậu trên gương mặt.
Đúng lúc đó, một chiếc xe cảnh sát đỗ lại bên đường.
Hai cảnh sát bước nhanh đến trước mặt Mỹ Vân, nghiêm giọng nói: “Cô bị tình nghi phát tán thông tin sai lệch, gây rối trật tự xã hội. Mời cô theo chúng tôi về đồn để làm rõ!”
Mỹ Vân đứng ngây người, hai tay vẫn nắm chặt hai chiếc bánh ú mà bà tôi vừa đưa, như một cái xác không hồn lặng lẽ bước theo cảnh sát đến xe.
Bà kéo tay áo tôi, ánh mắt tràn đầy lo lắng: “Bảo Nhi, cô gái kia làm sao vậy? Sao lại bị cảnh sát bắt đi thế?”
Mỹ Vân đột ngột dừng lại, quay người nhìn bà với ánh mắt ngỡ ngàng: “Bà không biết gì cả sao?”
Bà tôi vốn bị lãng tai, không nghe được câu hỏi của cô ta, vẫn nhìn cô bằng ánh mắt thương cảm.
Mỹ Vân sững người trong giây lát, nước mắt bất chợt trào ra.
Cô ta cúi người thật sâu, đôi tay vẫn ôm chặt hai chiếc bánh ú, rồi quay lưng bước lên xe cảnh sát.
Tôi còn chưa kịp ngạc nhiên vì sự xuất hiện đúng lúc của cảnh sát thì ngoảnh đầu lại đã thấy cô bán trái cây đắc ý giơ chiếc điện thoại lên, như muốn hỏi tôi: “Chị báo cảnh sát đó, cũng nhanh nhạy đấy chứ, đúng không?”
Sau này, tôi nghe tin Mỹ Vân đã thừa nhận toàn bộ những sai phạm của mình trong việc đưa tin giả. Vì thái độ khai nhận tốt, cô ta bị tuyên án sáu tháng tù giam. Những kẻ phá hỏng quầy hàng của bà tôi cũng bị xử phạt hành chính, bồi thường toàn bộ tổn thất.
Bà tôi dùng tiền bồi thường nhập thêm thật nhiều lá dong và gạo nếp. Từ đó, quầy bánh ú nhỏ của bà trở thành một địa điểm nổi tiếng, khách đến nườm nượp mỗi ngày.
Về phần tôi, không phụ lòng kỳ vọng của thầy Triệu, đã thi đỗ kỳ thi đại học với thứ hạng 32 toàn thành phố, giúp thầy có dịp tự hào trước hiệu trưởng.
Sau kỳ thi, tôi thay bà ra chợ bán bánh.
Một ngày nọ, có một phóng viên đeo thẻ nhà báo đến mua sáu chiếc bánh rồi hỏi tôi: “Chúc mừng em thi đỗ đại học. Em đã nghĩ sẽ chọn ngành nào chưa?”
Nhìn chiếc thẻ nhà báo trang nghiêm trên cổ cô ấy, tôi mỉm cười: “Em muốn học ngành báo chí.”
“Chân lý không thể chỉ đáng giá năm vạn đồng.”
“Người yếu thế cũng không phải là bệ đỡ để bất kỳ ai dẫm đạp.”
“Một ngày nào đó, em nhất định sẽ dùng tiếng nói của mình để bảo vệ tất cả những người yếu thế giống như em.”
Phóng viên lại hỏi: “Còn bà em, dạo này sức khỏe bà ra sao?”
“Cảm ơn chị đã quan tâm. Bà em vẫn rất khỏe, hôm nay bà đã ra chợ mua cặp sách mới cho em rồi.”
(Câu chuyện kết thúc.)

Bình Luận

0 Thảo luận