Thầy đưa điện thoại cho chúng tôi xem.
Những kênh truyền thông mạng xã hội trước đó chỉ trích gay gắt “kẻ bán hàng gian dối” giờ đây nhanh chóng đổi chiều, chỉ trong vài phút đã đăng video cắt ghép từ buổi livestream của tôi để công kích "Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói".
Không chút thay đổi, vẫn là kiểu không điều tra đã vội đưa ra kết luận.
6
Đúng lúc đó, điện thoại của thầy Triệu reo lên. Một số lạ mà tôi cảm thấy quen thuộc hiện lên trên màn hình.
“Alo, ai vậy?”
“Tôi là Dương Mỹ Vân, chủ tài khoản "Mỹ Vân Có Lời Muốn Nói". Thầy là lãnh đạo trường cấp 3 số 1 thành phố đúng không? Tôi muốn liên hệ với em Lý Bảo Nhi nhưng không tìm được số của em ấy.”
Giọng nói ngọt ngào ở đầu dây bên kia giống hệt khi cô ta vu oan bà tôi.
Thầy Triệu đưa điện thoại cho tôi, chỉ thấp giọng nói một câu: “Em nói chuyện với cô ta, đừng sợ.”
Mấy ngày qua, hai từ tôi nghe nhiều nhất từ các thầy cô chính là: “Đừng sợ.”
Tôi không sợ, thật đấy.
Nhận lấy điện thoại, tôi bình tĩnh nói: "Tôi là Lý Bảo Nhi, cô tìm tôi có chuyện gì?"
"À, là thế này, tôi muốn hòa giải với em. Sau này em đừng đăng thêm bất kỳ video hay lời giải thích nào nữa. Tôi sẽ đưa em 50.000 tệ, như vậy được chứ?"
Giọng điệu bên kia vẫn ngọt ngào như trước, nhưng sự kiêu ngạo trong lời nói không cách nào bỏ qua được.
Tôi nắm chặt điện thoại, chỉ cảm thấy lạnh buốt.
Hóa ra, trong mắt cô ta, sự thật chỉ đáng giá 50.000 tệ.
Từng chữ, từng chữ, tôi dõng dạc trả lời: "Tôi không hòa giải."
"Chậc... được rồi, tôi tăng lên một chút, 70.000, thế nào?" Giọng cô ta bắt đầu tỏ ra thiếu kiên nhẫn: "Bé gái à, đừng tưởng có chút tiếng tăm là em có thể làm hot girl mạng. Nếu không có tôi, ai biết em là ai cơ chứ?"
"Fan của tôi có đến 1.239.000 người, em lấy gì so được với tôi?"
"Nhân lúc tôi còn muốn giải quyết bằng tiền, em tốt nhất nên biết điều, nếu không cuối cùng cả chì lẫn chài, đừng trách tôi không cảnh báo!"
Cô ta nói nhanh, giọng điệu đầy vẻ bực tức.
Tôi vẫn giữ bình tĩnh, chỉ đáp: "Tôi không muốn làm hot girl mạng, cũng không muốn hòa giải."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/b-n-i-b-b-o-l-c-m-ng&chuong=6]
"Vậy rốt cuộc em muốn gì!"
Có lẽ Mỹ Vân không ngờ một học sinh cấp ba lại khó đối phó như vậy, giọng cô ta trở nên gay gắt, the thé khó nghe.
"Tôi muốn sự thật, muốn cô xin lỗi bà tôi, muốn cô phải trả giá cho hành vi vô trách nhiệm của mình."
"Ha ha!"
Cô ta bật cười ngắn ngủi, như thể vừa nghe một trò đùa nực cười nhất, rồi nói: "Được, muốn sự thật đúng không? Cứ chờ mà xem!"
"Nghe nói năm nay em thi đại học đúng không? Còn hơn nửa tháng nữa thôi, cố mà "nỗ lực" đi nhé!"
Sau khi quẳng lại câu đe dọa rõ ràng, cô ta dập máy.
Ý tứ trong lời cô ta quá rõ, khiến thầy cô xung quanh nhíu mày lo lắng.
"Bảo Nhi, đừng sợ, thầy sẽ xin sắp xếp chỗ ở trong ký túc xá cho em, khoảng thời gian này đừng đi đâu cả!"
"Thầy hiệu trưởng, xin hãy cân nhắc. Bà của Bảo Nhi ở nhà một mình cũng rất nguy hiểm... Nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, em ấy sẽ không yên tâm mà tập trung thi cử."
"Được, tôi sẽ bàn với hiệu trưởng. Không thể đợi đến khi xảy ra chuyện rồi mới hối hận, tiền đồ của học sinh không thể bị ảnh hưởng!"
Đối mặt với những sắp xếp đầy thiện chí của các thầy cô, tôi chỉ mỉm cười lắc đầu, sau đó đăng ngay đoạn ghi âm vừa rồi lên nền tảng video ngắn.
"Thầy cô yên tâm đi, bây giờ em ngã giữa đường cũng là lỗi của cô ta."
Nhưng thực tế chứng minh, tôi và các thầy cô đều đã suy nghĩ sai.
Mỹ Vân không thuê người đánh tôi, mà không biết từ đâu cô ta kéo về một nhóm đồng minh, đứng chặn trước cổng trường, bắt gặp học sinh nào cũng phỏng vấn: "Bạn đã từng ăn bánh chưng nhân lòng đỏ trứng giả của nhà Lý Bảo Nhi chưa?"
"Bạn có cảm thấy xấu hổ vì có một bạn học làm tổn hại sức khỏe người khác không?"
"Theo nguồn tin nội bộ, Lý Bảo Nhi thường xuyên bắt nạt bạn học trong trường, bạn đã từng bị bắt nạt chưa?"
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận