13
Nhiều năm trước, khi phát hiện tàn hồn của A nương lẩn quẩn quanh nhà họ Thẩm, tôi đã biết…
Nơi này nhất định cất giấu một bí mật không thể công khai!
Tôi lục tìm đủ loại tư liệu, cuối cùng cũng moi ra được sự thật.
Thời kỳ kháng Nhật, trong thôn Miêu từng cưu mang không ít quân cách mạng bị thương.
Để che chở họ, thánh nữ vốn chưa từng vướng bụi trần đã thả sương mù độc, phong kín cả thôn, bảo vệ tất cả.
Nhưng ai ngờ, lại có một tên thông ngôn phản bội lén trà trộn vào.
Gã giả làm ngoại nhân bị thương, được thánh nữ nhân từ cứu giúp, che chở.
Kết quả, gã thừa cơ đánh cắp bí kíp mà chỉ thánh nữ mới được phép lật xem…
Nhờ chỉ dẫn trong bí kíp ấy, gã dẫn quân xâm lược tìm được lối vào thôn.
Vậy nên, tôi đến đây không chỉ đơn thuần để tìm mẹ!
Những gì thuộc về chúng tôi, cả cốt nhục, cả tôn nghiêm, hôm nay, chúng tôi phải đòi lại tất cả!
Ngay sau đó, bà ngoại tôi sải bước, từng bước khí thế, lạnh lùng lao thẳng về phía kẻ hậu duệ của tên thông ngôn năm xưa.
Có lẽ trời xanh cũng đứng về phía chúng tôi, nhà đầu tư kia bỗng trượt chân, cả người lăn lông lốc từ trên cầu thang dài tít tắp xuống tận đáy.
Tôi bất lực nhìn bà ngoại đang vung vẩy Phương Thiên Họa Kích làm bằng… cao su trong tay, khẽ hỏi: “Bà ngoại, thứ này… có làm người ta bị thương được không?”
Bà ngoại lắc đầu, giọng thản nhiên: “Chỉ dọa được thôi!”
13
Xã hội pháp trị, chúng tôi không thể làm trái pháp luật nên dứt khoát báo cảnh sát.
Trong biên bản, tôi một mực trả lời “không biết gì hết”.
Bà ngoại chỉ khai rằng, gọi mãi cho tôi không được nên mới tìm đến đây.
May là một mình tôi dấn thân ngoài xã hội đã quen với việc báo cáo cho bà ngoại mọi lúc mọi nơi.
Công việc và hành trình đi đâu, tôi đều báo cáo đầy đủ!
Sau khi kiểm tra điện thoại của tôi, cảnh sát cũng không thể nói gì…
Dù sao, trước khi đến đây, tôi đúng là đã gọi điện hẹn gặp trước.
Thế nhưng, những hoa văn kỳ quái còn sót lại trong tầng hầm lại khiến cảnh sát dấy lên nghi ngờ.
Qua giám định, cảnh sát phát hiện, trong hoa văn có dính không ít vết máu.
Lượng máu nhiều đến mức ngấm hẳn vào trong gỗ.
Con mối trắng đậu trên vai tôi nhổ ra một bãi mùn gỗ dính máu, sau đó càu nhàu: “Rác rưởi!”
“Thật khó nuốt!”
Ngồi trên xe trở về, tôi hỏi bà ngoại: có phải năm xưa A nương đến nhà họ Thẩm là để giành lại nửa quyển bí kíp kia không?
Bà ngoại gật đầu, rồi như nhìn ra điều tôi đang thắc mắc, liền bổ sung ngay: “Năm đó, bà nói mẹ con là kẻ mụ mị vì tình là vì sợ con cũng mê trai!”
“Con xem, cái thằng con vừa câu dẫn ấy, chẳng phải rất đẹp trai sao!”
“Da trắng dáng chuẩn, eo thon mông vểnh, giống y như cái ông ngoại đã chết sớm của con…”
Tôi nghẹn họng…
Rốt cuộc ai mới là kẻ mụ mị vì tình ở đây vậy?
Thật ra, từ khi bắt đầu qua lại với Thẩm Triết, tôi đã nói rõ với bà ngoại.
Tôi căn bản không thích Thẩm Triết.
Tôi ở bên anh ta hoàn toàn là vì muốn chen chân vào nhà họ Thẩm!
Anh ta là con riêng của nhà họ Thẩm, cũng chính là phương án dự phòng của tôi!
14
Mọi chuyện kết thúc, tôi quyết định cùng bà ngoại trở về Miêu trại.
Biết tin này, Lâm Lệ như phát điên, nhất quyết đòi hẹn gặp tôi một lần!
Trong quán cà phê, Lâm Lệ kích động đến mức quỳ xuống trước mặt tôi, dập đầu thề…
“Tôi thật sự không nhân cơ hội bắt nạt cô đâu, cô bảo tôi phối hợp với Lục Tư Tư, làm con chó theo đuôi ả ta để lấy thông tin!”
“Những gì tôi làm đều là theo lời cô dặn mà! Cô không thể ăn no rồi đá đầu bếp được!”
“Còn nữa… cô còn hứa cho tôi hai trăm ngàn, tiền đâu?”
“Cô đúng là không giữ đạo nghĩa…”
Tôi nhéo chặt đùi mình, phải giữ nguyên dáng vẻ thánh nữ lạnh lùng của mình.
Tuyệt đối không thể bật cười…
Đúng vậy!
Lâm Lệ là diễn viên tôi bỏ giá cao thuê về.
Em gái cô ta đã mất tích hơn mười năm trước.
Ban đầu, cô cứ tưởng do bọn buôn người hoành hành nhưng sau này, cô ta lần ra nơi em gái mình đến cuối cùng.
Chính là ở khu biệt viện sâu trong kia!
Tôi không biết em gái cô ta có giống như A nương của tôi không, nhưng…
Tôi cũng không định nói cho Lâm Lệ biết sự thật ấy!
“Đường Linh…”
“Thật ra, tôi vẫn phải cảm ơn cô!”
“Cảnh sát đã tìm thấy thi thể em gái tôi rồi, ngay tại nhà họ Thẩm.”
Tôi sững người, lúc ấy mới biết, dưới lớp sàn nơi trận pháp kia…
Chôn vô số x.ác người…
Mà tôi, ngay từ đầu đã biết.
A nương và bí kíp của Miêu tộc đều bị giấu trong nhà họ Thẩm.
Tôi biết, nhà họ Thẩm chính là hậu duệ của tên phiên dịch phản bội năm xưa.
Cũng biết, cha của Thẩm Triết không chỉ muốn gia tộc hưng thịnh mà còn mơ ước trường sinh.
Đáng tiếc thay, phần bí kíp mà gã cướp đi chỉ là nửa đầu.
Về bí mật trường sinh, cũng chỉ có hai câu mở đầu…
Gã tưởng rằng, giết thánh nữ là có thể bảo vệ gia tộc vô ưu.
Rồi đồng thời giết luôn Lục Tư Tư cưỡng ép tu luyện bí thuật là có thể giúp gã trường sinh bất tử!
Nhưng gã đâu có thấy được, phần còn lại…
Phần sau đó là…
Lâm Lệ còn đang chìm trong bi thương, nhưng trên màn hình tivi trong quán cà phê, lại vang lên bản tin: “Chủ tịch Tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Văn Khê, khoảng nửa tháng trước, đột nhiên mắc chứng rối loạn tâm thần.”
“Hôm qua, đã trốn khỏi bệnh viện…”
“Xin người dân chú ý an toàn, nếu phát hiện, lập tức báo cảnh sát…”
Khóe môi tôi khẽ nhếch.
Đó chính là phần sau.
Thẩm Văn Khê không phải phát điên, mà linh hồn của gã bị buộc phải trở về thế giới chiến loạn kia.
Chỉ có nhục thân còn lưu lại nơi đây!
Từ đó về sau.
Linh hồn chuyển động, thân thể cũng chuyển động.
Linh hồn trốn chạy, thân thể cũng chạy theo…
Không già, không chết, chẳng sống, chẳng diệt.
“Vĩnh hằng” mà gã theo đuổi suốt nửa đời…
Chính là “lời nguyền” tận cùng dành cho gã…
Phải không!
Ở phía xa, tôi thoáng thấy một kẻ điên cuồng chạy qua.
Dáng vẻ ấy, vừa như đang né tránh bom đạn, vừa như đang chạy trốn khỏi sự vây hãm của người Miêu.
“Linh Linh, cháu đang nhìn gì thế?”
“Cháu đang nhìn…”
“Kẻ phản bội đại nghĩa dân tộc.”
“Xem gã sẽ chịu trừng phạt ra sao!”
“……”
(Hết)
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-n-th-t-gi&chuong=8]
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận