Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

THÁNH NỮ THẬT GIẢ

Chương 7

Ngày cập nhật : 2025-07-23 08:43:43
10
Bà ngoại từng nói, mẹ ngốc của tôi đã ch.ết!
Nhưng với thân phận thánh nữ của tộc, cảm ứng của tôi với muôn vật trong tự nhiên luôn rất nhạy bén, thế nên tôi vẫn luôn cảm thấy mẹ chưa chết!
Cho đến khi tôi nhờ bầy côn trùng tỏa đi khắp nơi tìm tung tích của mẹ.
Cuối cùng, chúng báo lại cho tôi…
Hơi thở của mẹ dừng lại ở biệt thự ngoại ô thuộc về nhà đầu tư.
Khi đó, tôi còn chưa phải là “thánh nữ”, càng không phải nữ môi giới nổi tiếng của công ty.
Tôi chẳng có lý do nào để tiếp cận biệt thự này, dẫu có liều mạng lẻn vào, cũng sẽ bị bảo vệ tống cổ ra ngoài.
Nhưng lần này thì khác!
Thời cơ và vận mệnh, đều là bọn họ ép tôi đến đây!
Quả nhiên, xe của tôi chầm chậm lăn bánh vào, thông suốt không bị chặn lại.
Thư ký sắp xếp cho tôi ngồi chờ trong đại sảnh, tôi nhân lúc ấy lặng lẽ triệu hồi lũ côn trùng trong nhà, để chúng dò tìm dấu vết của mẹ.
Thế nhưng, chờ suốt từ sáng đến tối, bầy côn trùng chẳng truyền về bất cứ tin tức hữu ích nào.
Ngay cả nhà đầu tư đã hẹn gặp cũng hoàn toàn không xuất hiện.
Tôi đang định đứng lên vận động đôi chân thì cảm giác choáng váng ập đến, cả người đổ vật xuống ghế sô pha.
Cảm giác này… giống hệt lúc bị Lục Tư Tư chuốc thuốc mê.
Từ xa, tiếng giày cao gót càng lúc càng gần…
Bên tai, vang lên giọng nói đắc ý của Lục Tư Tư.
“Giám đốc Thẩm, hàng mà ngài cần, tôi đã đưa tới.”
“Chuyện ngài hứa với tôi chắc cũng nên thực hiện rồi chứ?”
Giọng điệu cô ta khúm núm, nịnh bợ, chỉ nghe “Giám đốc Thẩm” khẽ ừ một tiếng.
Giọng đó chẳng phải là Thẩm Triết sao?
Tim tôi đập thình thịch, hốt hoảng muốn mở mắt, nhưng ngay giây sau, Lục Tư Tư thì thầm sát tai tôi.
“Thật ra tao chính là thánh nữ, sao mày cứ không tin?”
“Mày có biết, loại hương mê này…”
“Chính là bí thuật của Miêu Cương đó!”
Cô ta thô bạo kéo mí mắt tôi mở ra, bờ vai cô ta hiện rõ một dấu ấn tương tự như hình hoa sen sáu cánh trên thắt lưng tôi.
Chỉ khác, ấn ký của tôi đỏ như máu, nhìn như một vết bớt bẩm sinh.
Còn của cô ta lại xanh tím, giống hệt hình xăm.
Bà ngoại từng nói, từ rất lâu trước kia, có kẻ đã đánh cắp bí tịch trăm năm của Miêu Cương.
Nếu người phàm cưỡng ép tu luyện theo bí tịch ấy, ấn ký hiện trên da sẽ biến thành màu xanh tím!
Tôi vội vàng gọi hồn bà ngoại đến trợ giúp, nhưng đáp lại tôi chỉ là tiếng máy bận lặp đi lặp lại.
“Đường Linh, đừng phí sức vô ích nữa!”
“Căn phòng này vốn dĩ là để bắt mày!”
“Mày đã ở đây tròn sáu tiếng, chẳng bao lâu nữa, mày sẽ được gặp con mẹ ngu ngốc của mình thôi!”
Nghe cô ta nhục mạ mẹ mình, tôi dốc hết chút sức lực cuối cùng vùng dậy.
Nhưng ngay lập tức, một cú đá trời giáng đập thẳng vào người, cơn choáng dữ dội nuốt trọn ý thức của tôi…
Khi mở mắt lần nữa, tôi đã bị trói thành hình chữ đại, đặt giữa nền đất lạnh lẽo.
Những con côn trùng tôi từng triệu hồi, đang đậu sát bên tai, đồng loạt kêu gào
11
“Đường Linh, mau tỉnh lại, cô đang nằm trong pháp trận đó!”
“Cô sắp bị người ta lột da sống rồi!”
“Mau dậy đi!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/th-nh-n-th-t-gi&chuong=7]

Nếu không dậy, chỉ còn cách nhờ đại ca Rết cắn cô một phát thôi!”
Tôi bừng tỉnh, đôi mắt mở to, vừa vặn thấy một con rết há cái miệng khổng lồ, định ngoạm vào má tôi!
Tôi giật mình, run lên một cái, lũ côn trùng trên người đồng loạt lăn khỏi người tôi, rơi lộp bộp xuống nền đất lạnh.
Cách đó không xa, nơi duy nhất có ánh sáng là một chiếc ghế. Trên ghế, Thẩm Triết được gọi là nhà đầu tư đang ngồi.
Chỉ là, khí chất hắn, hoàn toàn khác với Thẩm Triết mà tôi từng biết.
Trực giác mách bảo, gã tuyệt đối không thể là Thẩm Triết.
Còn chưa kịp mở miệng, cái đồ điên Lục Tư Tư kia đã lại nhảy xổ ra!
Cô ta giật mạnh tóc tôi, gằn giọng mắng: “Con tiện nhân này!”
“Tưởng mày thông minh lắm sao? Cũng chỉ là một con ngốc bị tao lừa đến đây mà thôi!”
“Cả tòa biệt thự này chính là pháp trận ban phúc cho nhà họ Thẩm. Mày và con mẹ xui xẻo của mày… cứ đoàn tụ tại đây đi!”
Cô ta bước vào trong pháp trận, bóp chặt cằm tôi, tiếng cười kiêu ngạo vang vọng khắp tầng hầm trống trải.
Thì ra, nguyên nhân khiến nhà họ Thẩm hưng thịnh suốt trăm năm qua… nằm ở đây!
Tôi chợt nhớ đến những câu chuyện bà ngoại từng kể thuở nhỏ.
Thánh nữ Miêu Cương linh hồn thuần khiết, vô nhiễm, chính là tế phẩm hoàn hảo cho những nghi lễ hiến tế.
Mẹ tôi chính là bị thế hệ trước của nhà họ Thẩm lừa đến đây!
Tôi nghiến răng, dồn sức giằng đứt sợi dây trói nhưng dù dùng hết sức lực, nó cũng chẳng hề lay động, như trút vào biển sâu không gợn sóng.
Dưới thân tôi, nền đất nóng rực, chỉ trong nháy mắt, trận pháp đã kích hoạt.
Nhưng tôi còn chưa thấy có gì khác thường thì bên cạnh, Lục Tư Tư bỗng thét lên thảm thiết: “Aaaa! Cái gì thế này? Tại sao tao không ra được?”
“Đường Linh! Có phải là mày giở trò gì không?”
“Tại sao… người bốc cháy lại là tao?!”
Tôi thản nhiên gật đầu, giọng cực kỳ chân thành: “Đúng vậy.”
“Cô không biết sao? Trận pháp… bắt đầu giết từ cô trước đấy.”
Lục Tư Tư lập tức hiểu ra, gầm gào với tôi: “Nếu biết, sao mày không nói sớm?”
Tôi nhướng mày: “Tôi biết thì phải nói với cô à?”
“Cô không phải thánh nữ sao? Tôi tưởng cô biết cơ!”
Tóc cô ta bùng cháy, chẳng mấy chốc, váy áo cũng bắt đầu bén lửa.
Hoảng loạn đến cực điểm, tìm chẳng được ai cứu giúp, cô ta lại nghĩ đến việc kéo tôi chết chung.
Nhưng tôi đã chờ khoảnh khắc này lâu lắm rồi!
Khóe môi khẽ nhếch, tôi dễ dàng thoát khỏi dây trói, chậm rãi ngồi dậy.
Lục Tư Tư giật bắn, gần như quên mất đau, ngẩn người nhìn tôi, giọng run run: “Tại… sao mày có thể cử động?”
“Bởi vì… cô ngu ngốc quá thôi.”
Hiến tế một linh hồn thuần khiết, đích thực sẽ đem lại phú quý vô tận cho một gia tộc.
Nhưng nhìn gương mặt trẻ trung kia của nhà đầu tư mà xem!
Nhà họ Thẩm đâu chỉ muốn giàu sang…
Trận pháp này có thể đồng thời hiến tế hai người: một thật, một giả; một hư, một thực.
Người thật sẽ đem đến tài lộc vô biên cho gia tộc thi triển pháp trận.
Còn người giả sẽ ban cho pháp sư sự trẻ mãi không già.
Nhưng đáng tiếc, kẻ giả luôn chết trước!
Lục Tư Tư không kịp suy nghĩ, điên cuồng lao về phía tôi. Tôi nhẹ nhàng né sang một bên, để cô ta tự ngã lăn lộn trên sàn.
“Con tiện nhân!”
“Thì ra… mày lừa tao!”
“Mày đang lừa tao!”
Rõ ràng, với chút bản lĩnh học lỏm, cô ta hoàn toàn có thể sống yên ổn giữa đời, hoặc ít nhất cũng có thể khiến mình bớt đau đớn vào lúc này.
Nhưng cô ta lại tham lam, muốn trèo lên cao, và ngu muội nhảy vào bẫy do kẻ khác bày ra.
Tiếng thét của Lục Tư Tư dần biến thành những tiếng rên rỉ, thảm hại…
Cô ta ồn ào quá mức.
Tôi vung tay, tát thẳng một cái, khiến cô ta ngất lịm xuống nền đất lạnh. Ngay sau đó…
Từ một góc trận pháp, hàng đàn mối trắng ùn ùn trồi lên, dày đặc như sóng.
Chúng nhanh chóng gặm nhấm nền đất khắc trận văn, khiến cả trận pháp vỡ vụn.
Dù nhà họ Thẩm có năng lực xoay trời chuyển đất, cũng đừng mong làm gì được nữa.
Tôi xoa xoa đôi cổ tay đau rát, chính chúng cũng vừa giúp tôi cắn đứt dây trói. May mắn thay, tốc độ của chúng đủ nhanh.
Thấy mọi chuyện vượt ngoài tầm kiểm soát, nhà đầu tư kia rốt cuộc không còn ngồi yên nổi!
Gã gào thét qua bộ đàm, giọng khàn đặc, khô khốc.
Gã nhào về phía lối thoát, nhưng ngay khi đẩy cửa tầng hầm, cả thân hình bỗng khựng lại, quỵ xuống đất.
Một bóng người với thân hình gầy gò, đeo lủng lẳng hơn hai mươi món vũ khí lạnh, đột ngột chắn trước cửa.
Khóe môi tôi khẽ nhếch, giọng mềm như gió: “Bà ngoại…”

Bình Luận

0 Thảo luận