14
Mấy ngày sau, mẹ gọi điện thoại đến, nói mẹ của Hứa Ngôn đã đến nhà cầu xin.
“Anh ta sao rồi ạ?”
Mẹ tôi thở dài. Hứa Ngôn đánh Lâm Mỹ Châu trước mặt bao nhiêu người như vậy. Lúc cô ta được đưa đến bệnh viện, người dưới toàn là máu, kiểm tra mới biết, cô ta đã mang thai hai tháng, nhưng cả Lâm Mỹ Châu và Hứa Ngôn đều không biết.
Lâm Mỹ Châu cuối cùng bị cắt bỏ tử cung, nằm trên giường bệnh khóc lóc đòi cưới Hứa Ngôn.
Gia đình Lâm Mỹ Châu từ quê lên, yêu cầu Hứa Ngôn bồi thường một triệu tệ, nếu không sẽ kiện anh ta đi tù.
Còn về Lâm Mỹ Châu, họ không quan tâm, nhà họ Hứa muốn thì nhận, không muốn thì họ cũng không cần.
Nhà họ Hứa không có họ hàng ở đây. Bạn bè trước đây của Hứa Ngôn cơ bản cũng là bạn bè của tôi, biết chuyện anh ta làm không đàng hoàng, đều lảng tránh, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của anh ta.
Mối quan hệ duy nhất còn lại là bố mẹ tôi. Mẹ của Hứa Ngôn quỳ trước cửa nhà tôi, nếu bố mẹ tôi không đồng ý cứu Hứa Ngôn thì sẽ không đứng dậy.
“Bố con nói hỏi ý con xem, có thể giúp anh ta tìm một luật sư không, coi như tích phúc cho ông Hứa đã mất.”
Bố tôi và chú Hứa là bạn thân chí cốt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/con-th-c-a-anh-ta&chuong=8]
Năm tôi học lớp 10, chú Hứa lên thành phố mua nhà liền mua ngay cạnh nhà chúng tôi, hai nhà từng thân thiết đến mức có thể chia nhau bát cháo.
Nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, chú Hứa bị tai nạn xe hơi vào năm chúng tôi học lớp 12, cấp cứu không qua khỏi.
Bố tôi vẫn luôn thương xót hai mẹ con họ côi cút, sợ họ mất đi trụ cột không chống đỡ nổi, thỉnh thoảng lại gọi họ sang nhà ăn cơm.
Mẹ tôi càng coi Hứa Ngôn như con mình.
“Mẹ vốn định từ chối thẳng, nhưng nhìn thấy tóc bà ấy bạc đi nhiều, mặt mày hốc hác, lòng mẹ lại thấy hơi đau.”
Tôi biết, bố mẹ tôi vốn lương thiện, thấy mèo hoang chó lạc bên đường cũng tiện tay cho chút đồ ăn, huống chi là bạn bè quen biết mấy chục năm.
“Mẹ, mẹ nói với bố, muốn làm gì thì cứ làm, không cần để ý đến con đâu ạ.”
Dự án kết thúc, tôi về nước. Máy bay hạ cánh, mở điện thoại thấy có hai cuộc gọi nhỡ, số máy bàn lạ, tưởng là quảng cáo nên không để tâm.
Sáng sớm hôm sau, số máy bàn lạ đó lại gọi đến. Tôi nghe máy, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đàn ông quen thuộc.
“Niên Niên, em có thể đến thăm anh được không?”
15
Dù đã chia tay, tôi cũng chưa bao giờ nghĩ sẽ gặp lại Hứa Ngôn trong tù.
Cách một tấm kính, mười năm của chúng tôi như bãi bể nương dâu.
Anh ta nhìn tôi chằm chằm, đáy mắt dập dờn những tình cảm không thể hóa giải. Anh ta mấp máy môi.
Tôi nhấc điện thoại bên cạnh lên, nghe thấy giọng anh ta khàn khàn: “Niên Niên, anh xin lỗi.”
“Tại sao lại từ chối sự giúp đỡ của bố tôi?”
Nghe mẹ nói bố tôi đã giúp anh ta tìm luật sư, nhưng bị Hứa Ngôn từ chối. Hứa Ngôn còn bảo mẹ anh ta về quê, đợi anh ta ra tù sẽ về ở cùng bà.
Anh ta cười khổ: “Anh đã đối xử với em như vậy, còn nhận sự giúp đỡ của nhà em, anh còn là người nữa không?”
“Huống chi, anh sẽ không đưa tiền cho họ, càng không lấy cô ta, chỉ có thể đi tù.”
Tôi mỉm cười, không nói gì.
“Em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh nữa đúng không?”
Tôi gật đầu: “Hôm nay tôi đến cũng là muốn nói cho anh biết, tôi đồng ý để bố tôi giúp anh, là vì nể tình chú Hứa năm xưa đã kéo tôi lại khi tôi giẫm phải nắp cống, không liên quan gì đến anh.”
Anh ta cúi đầu thảm não, tôi thấy những giọt nước mắt rơi xuống mặt bàn, một giọt, hai giọt, ngày càng nhiều. Nhưng lòng tôi lại không một gợn sóng.
“Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa.”
Nói rồi tôi định đặt điện thoại xuống, Hứa Ngôn hoảng hốt ngẩng đầu, giọng gấp gáp: “Niên Niên, đừng cúp máy vội.”
“Anh ra tù rồi có thể đến thăm em được không?”
“Anh lấy tư cách gì để thăm tôi?”
Ánh mắt Hứa Ngôn trong phút chốc trở nên trống rỗng, chết lặng.
“Hứa Ngôn, anh có biết tôi hận đến mức nào không?”
“Chúng ta bên nhau mười năm, trong lúc tôi ảo tưởng về tương lai kết hôn sinh con, con cháu đầy đàn, quây quần bên nhau, thì anh lại ở trên giường người phụ nữ khác nói tôi nghiêm túc cứng nhắc.”
“Chỉ cần nghĩ đến mười năm ít ỏi trong cuộc đời mình bị anh chiếm giữ, tôi lại thấy buồn nôn.”
Không ai biết tôi đã khóc bao nhiêu lần trong đêm tối, ban ngày vẫn tỏ ra bình thường cùng đồng nghiệp làm dự án, tối về khách sạn uống rượu đến say mèm quên hết mọi thứ.
Tôi nghĩ lẽ nào thật sự là vấn đề từ tôi? Cho nên mới dẫn đến việc người mình quen biết yêu thương mười năm lại phản bội mình như vậy.
Nhưng rồi tôi lại nghĩ, anh ta ngoại tình, rõ ràng là lỗi của anh ta. Tại sao tôi phải vì một kẻ ngoại tình mà nghi ngờ chính mình?
Bất kể tôi có suy sụp, đau khổ đến mức nào, tôi vẫn luôn tự nhủ, anh ta của hiện tại đã không còn xứng đáng xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa.
Tôi cố gắng làm việc, cố gắng mỉm cười, cố gắng sống như một người bình thường, nhưng may mắn là, tôi đã vượt qua được. Thậm chí còn gặp được một bản thân tốt đẹp hơn.
“Đừng nói nữa, xin em, đừng nói nữa.”
Hứa Ngôn hai tay ôm mặt, bờ vai run lên không ngừng.
“Anh xin lỗi, xin lỗi.”
“Rõ ràng anh chỉ thích mình em thôi mà.”
Không còn quan trọng nữa.
Tôi bước ra khỏi nhà tù, ánh nắng xuyên qua những đám mây mỏng, chiếu lên người tôi.
Tôi đưa tay ra, một vệt nắng màu cam lọt qua kẽ tay, sưởi ấm đôi mắt.
END
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận